“148 điểm là được hạng hai lớp à? Mình nhớ học kỳ trước một lớp đã có sáu bảy người đạt max điểm 150. Cô gái tết tóc đuôi ngựa nói xong, lại nhìn về phía đại diện môn toán: “Ai đứng nhất lớp? Có nghe điểm số của Nguyễn Trà lớp chúng tôi không?
Trong lớp cũng mở một trò chơi, cược xem Nguyễn Trà có Max điểm hay không. Trong đó cược max điểm 1 ăn 100, tổng cộng có sáu người, gồm cả Nguyễn Trà tự cược cho mình. Cược không đạt yêu cầu thì 1 ăn 2, tổng cộng có mười hai người.
Đại diện môn toán vò mớ tóc xoăn: “Ai có thể đứng hạng nhất chứ, chỉ có Phó Thầm thôi, max điểm. Điểm của Nguyễn Trà thì không nghe thấy, có lẽ là chưa thống kê tới.
“Này, mấy thầy cô đều nói đề của chúng ta lần này có mấy câu cao cấp, hơn nữa tổng thể lại khó, người có thể đạt max điểm 150 cũng chỉ có mình Phó Thầm, khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
Có thể nói, trong bài kiểm tra tháng, chỉ có môn toán có độ khá tăng lên, các môn khác ngược lại tương đối dễ.
“Cậu nói Phó Thầm 150 à? Nguyễn Trà ngẩng đầu lên, lông mày hơi nhíu lại. Một lúc sau mới hỏi xác nhận lại: “Không nghe lầm chứ?
Nghe vậy, chưa đợi đại diện môn toán trả lời, Tống Mạnh Vũ đã không hài lòng: “Trà Trà, môn toán của anh Phó Thầm vẫn luôn rất tốt, liên tục max điểm, em không thể vì mình thi không được max điểm mà nghi ngờ điểm số của anh Phó Thầm được.
Tống Mạnh Vũ nói xong lại nghĩ tới kế hoạch mà mẹ mình nói tối hôm qua, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng. Mẹ nói rất đúng, Phó Thầm và nhà họ Lương đã không còn quan hệ gì, mình hoàn toàn có thể ỷ vào thân phận em gái trước kia, đi trước những người khác một bước, lên làm mợ trẻ của nhà họ Phó.
“Chị có bệnh à?
Tống Mạnh Vũ: “???
Theo suy nghĩ của Tống Mạnh Vũ, mặc dù trước đó Nguyễn Trà đã dạy Lâm Lăng một bài học, nhưng Tống Mạnh Vũ vẫn không xem là gì. Cô ta cảm thấy Nguyễn Trà ở nhà họ Lương giả vờ làm đứa con gái ngoan ngoãn, vốn dĩ không dám vạch mặt với mình.
Nhưng bây giờ Nguyễn Trà lại dám mắng mình có bệnh trước mặt mọi người?
“Trà Trà, ở bên ngoài em phải chú ý đến lời nói của mình! Tống Mạnh Vũ bày ra dáng vẻ của người chị, khuôn mặt tỏ ra bất lực: “Chị làm chị nên sẽ không trách em, nhưng những người khác thì sao?
Nguyễn Trà đang bực bội vì điểm số của mình, không có tâm trạng chơi trò chị chị em em với Tống Mạnh Vũ: “Im đi, quan hệ của chúng ta thế nào, trong lòng chị không biết sao?
Người làm cá muối không thích xung đột với người khác, một khi xảy ra tranh cãi vừa mệt vừa lãng phí thời gian, nhưng không thích không có nghĩa là sợ.
Nguyễn Trà nói xong cũng không thèm nhìn Tống Mạnh Vũ, cô quay đầu nhìn về phía đại diện môn toán: “Bài thi toán lớp mười một lần này của chúng ta chẳng phải có thêm câu mười điểm sao? Phó Thầm không làm à?
Bị Nguyễn Trà nhắc một câu, mọi người trong lớp mới đột nhiên nhớ ra, sau bài thi toán thật sự có có kèm theo một đề bài, nhưng bọn họ đều không có làm. Có một số người còn dành chút thời gian vẽ tranh lên chỗ trống trên giấy thi.
Đại diện lớp toán đờ người ra, cũng có hơi khó hiểu: “Phải rồi, Phó Thầm có thể đạt được 150 điểm, những câu hỏi thêm không đứng hết thì cũng được một nửa, tại sao lại chỉ có 150 điểm.
Đương nhiên cả lớp A10 không ai có thể giải đáp câu hỏi của anh.
Đừng có nói là người của lớp A10, mà các giáo viên của tổ toán đều tỏ vẻ không thể tin nổi, giáo viên phụ trách phê chữa bài thi lật đi lật lại tờ phiếu trả lời, có thể tự tin chắc chắn là bản thân không nhìn thấy câu hỏi phụ nào ở trên phiếu trả lơi của Phó Thầm.
“Lão Diệp, anh có hỏi Phó Thầm xem cậu ấy có phải là quên làm câu hỏi phụ rồi chưa?
Diệp Thanh Phong vừa từ lớp A1 trở về, vừa nghe đồng nghiệp nói vậy, hai vai liền rũ xuống, sắc mặt lại càng tối đi, sau khi ngồi xuống, ông mới thô lỗ trả lời: “Hỏi rồi, không quên! Cậu ấy nói được 150 điểm cho có lệ, làm tới 160 điểm thì lại không không cân bằng lắm!
“Không cân bằng lắm cái gì chứ, có giỏi thì cậu ấy bảo giáo viên ngữ văn chấm cho cậu ấy 150 điểm đi! Diệp Thanh Phong càng nói lại càng tức, ông hận không thể mở não của Phó Thầm ra xem bên trong được cấu tạo như thế nào.
Lưu Thụ ngồi ở trong cùng là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên dạy toán của lớp A2, lập tức cười chế nhạo: “Nói đùa sao? Cho có lệ, ba câu hỏi phụ cuối cùng mà chúng ta đã ra đề phải dùng kiến thức lớp mười hai mới cho thể giải được, Phó Thầm rõ ràng không biết, nhưng lại sợ cái danh thiên tài điểm tuyệt đối môn toán của mình không xứng với thực, nên đã không làm để giữ thể diện cho mình.
Nghe thấy có người đang gièm pha học sinh của mình, Diệp Thanh Phong không chịu được, tức giận đập bàn, trừng mắt nói: “Lão Lưu, anh có ý gì đâu? Cái danh thiên tài điểm tuyệt đối môn toán của mình không xứng với thực, vậy anh nghĩ ai mới có danh xứng với thực?