Bạn học lớp A10 bắt bẻ đánh giá Nhậm Khinh Khinh, mặt mũi kém hơn so với Nguyễn Trà, dáng người kém hơn so với Nguyễn Trà, học tập…có thể tốt hơn.
Nhưng sống ở A10, ai có thể nông cạn mà nhìn chằm chằm vào học tập!
“Anh Thâm đang làm gì? Tạ Trường An nhíu mày, rất muốn đi lên hỏi một chút, nhưng lại không có lập trường để hỏi, nói thầm xong thì nghiêng đầu liếc trộm Nguyễn Trà: “Nguyễn Trà, mình tin tưởng cậu ta nghiêm túc với cậu, chỉ chơi đùa với Nhậm Khinh Khinh mà thôi.
Trong lòng Tạ Trường An, Nguyễn Trà = bạn bè, Từ Thâm = bạn cùng lớp, cái gì nhẹ cái gì nặng liếc mắt là thấy ngay, đến mức lúc nói chuyện, xưng hô anh Thâm cũng không cần.
Nguyễn Trà bị Từ Thâm hù dọa làm rơi cả sổ, vội vàng làm sáng tỏ: “Không không không không, Từ Thâm chỉ chơi đùa với mình mà thôi, với Nhậm Khinh Khinh mới nghiêm túc!
Vừa làm sáng tỏ xong, cô quay người nhặt sổ, nắm chắc thời gian ôn tập.
Tạ Trường An: “?
Nguyễn Trà và Tạ Trường An nói thầm quá nhỏ tiếng, bạn học xung quanh không nghe rõ nội dung, huống chi là Nhậm Khinh Khinh đang ở cửa phòng học, từ góc độ của Nhậm Khinh Khinh, vừa vặn nhìn thấy sau khi Nguyễn Trà thấy mình và Từ Thâm cùng xuất hiện thì hốt hoảng đánh rơi quyển sổ.
“Nguyễn Trà thích Từ Thâm thật rồi? Nhậm Khinh Khinh thầm nghĩ trong lòng, lại cười lạnh, quả thật là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo để lôi kéo Từ Thâm, ném bữa sáng gì chứ, thật thua thiệt cho Nguyễn Trà nghĩ ra!
Trong lòng Nhậm Khinh Khinh chua xót việc Từ Thâm chú ý Nguyễn Trà, lại không nhịn được sinh ra chút vui vẻ, Nguyễn Trà thích Từ Thâm, lại nhìn thấy cô ta và Từ Thâm thân mật, tâm lý thi chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng!
Cô ta thu lại gai nhọn trên người, nở nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn cậu. Dứt lời lại bổ sung một câu cực nhỏ tiếng: “Cảm ơn anh Từ Thâm.
Từ Thâm đưa lưng về phía phòng học, không nhìn thấy chuyện xảy ra bên trong, thấy Nhậm Khinh Khinh không làm mặt lạnh nữa, cậu ta nở nụ cười đưa tay nhặt mảnh lá khô bám trên tóc Nhậm Khinh Khinh, miễn cưỡng tránh ra: “Vào phòng học đi.
Nhìn thấy lá khô, lại nghĩ đến động tác vừa rồi của Từ Thâm, trái tim Nhậm Khinh Khinh đập dữ dội, vốn thích ba phần, dường như bởi vì cử chỉ nhỏ xíu này của Từ Thâm mà tăng thành năm sáu phần.
Nhậm Khinh Khinh hơi cúi đầu, không muốn để Từ Thâm nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của mình, lúc đi vào phòng học lại lén nhìn Nguyễn Trà đang ôn tập, trong lòng cười khẽ, một đối thủ tạm thời ôm chân phật, lại bị mình và Từ Thâm làm cho hoảng hốt, có thể phát huy tốt thì chỉ có gặp quỷ.
Nhưng mà để Nhậm Khinh Khinh thất vọng, Nguyễn Trà biết rõ kịch bản, sớm biết Nhậm Khinh Khinh ở tạm ở nhà Từ Thâm, không thèm để ý sự mập mờ giữa hai người họ sinh ra từ khi nào, toàn bộ quá trình tâm tình cô không dao động, viết xong bài thi ngữ văn, sau đó lại chào đón môn toán học cô yêu thích nhất.
Lúc Nguyễn Trà viết toán học không giống với ngữ văn, tinh thần và trong lòng đều rất thả lỏng, thậm chí một số câu hỏi cơ bản chỉ cần nhìn đề là có thể lập tức tính nhẩm ra đáp án.
Giám thị ở phòng thi số hai mươi ba là chủ nhiệm lớp A1 Diệp Thanh Phong, ông ấy dạy toán học, bình thường lúc coi thi môn toán đều thích đi xuống dưới nhìn một vòng, tìm hiểu trình độ của các học sinh một chút.
Nhưng từ hồi giữa kỳ sau khi ông ấy đi coi thi phòng thi hai mươi ba, bây giờ lại đụng phải phòng thi hai mươi ba, Diệp Thanh Phong dứt khoát không làm gì nữa chỉ ngồi ở phía trên, linh hồn thoát xác thân thể trống rỗng.
Tìm hiểu?
Tìm hiểu các học sinh vẽ tranh trong bài thi sao?
“Thầy ơi, em nộp bài thi.
Chưa đến hai mươi phút, một giọng nói mềm nhẹ phá vỡ âm thanh lật giấy và viết vội sột soạt trong phòng thi.
Không riêng Diệp Thanh Phong giật mình, các bạn học trong phòng học mở hai mắt mờ mịt nhìn về phía trước, nữ sinh vóc dáng nhỏ bé, tóc đen ngoan ngoãn mềm như búp bê, mặc dù đưa lưng về phía bọn họ, nhưng các bạn học đều nhận ra người nộp bài thi.
Nhậm Khinh Khinh.
Một nữ sinh buổi sáng gặp nhau với Từ Thâm ở cửa phòng học.
Nghe những lời sửng sốt khe khẽ trong phòng học, trong lòng Nhậm Khinh Khinh không khỏi tự đắc, cùng lúc đó cũng hiểu rõ giá trị của hệ thống, tối hôm qua cô ta dùng hai điểm tích lũy để đổi lấy bài thi mô phỏng của hai môn học tiếng Anh và số học mà Nguyễn Trà am hiểu nhất.
Vừa nhìn bài thi thì Nhậm Khinh Khinh rất ngạc nhiên, bài thi mô phỏng vậy mà bao gồm 100% câu hỏi của bài thi tháng! Căn bản cô ta không cần đọc đề, có thể viết thẳng đáp án!
Nó tương đương với việc sao chép các câu trả lời mà mình đã ghi nhớ ra bài thi mà không cần suy nghĩ, nếu không phải lúc viết bài thi cô ta đột nhiên nghĩ tới mấy ngày Từ Thâm chú ý đến Nguyễn Trà, trong lòng chua xót thì Nhậm Khinh Khinh có thể chắc chắn mình có thể viết xong trong mười lăm phút.