Vệ Giảo vui vẻ hôn cái bẹp lên mặt Nguyễn Chính Phi, cả người đều vui vẻ: “Đúng rồi đúng rồi, hai tuần nữa Trường trung học số 2 có tiết mục nghệ thuật, kết thúc giữa kỳ lại có họp phụ huynh, chúng ta đi quan sát hẳn hỏi! Không thể để cho Trà Trà bị bắt nạt ở trường!
“Được!
Nguyễn Trà đang học bài trong phòng ngủ, hoàn toàn không ngờ tới mình cố gắng sẽ làm cho ba mẹ nhà mình hiểu lầm như vậy.
Nguyễn Trà học liên tục đến hai giờ rưỡi, sau khi nuốt vào bụng tất cả nội dung ghi chép của Phó Thầm, cô mới mơ mơ màng màng ngã xuống giường, chỉ chốc lát sau hơi thở đã đều đặn.
Một giấc đến hừng đông.
Sáng sớm hôm sau, bởi vì Nguyễn Trà thức dậy muộn, chỉ có thể ngồi xe của chú lái xe đi đến trường học, nửa buồn ngủ nửa không tựa lên chỗ ngồi, trong đầu không ngừng nhớ lại những kiến thức mà cô đã củng cố hôm qua.
Ngày thứ sáu tuần trước, trước khi tan học, phòng thi đã được bố trí xong cho các lớp mười một, Nguyễn Trà là học sinh chuyển trường, không có thành tích cuối kỳ lớp mười ở Trường trung học số 2, trực tiếp bị chia đến phòng thi cuối cùng trong hai mươi ba phòng, cụ thể là lớp A23.
Lớp A23 nằm trên lầu 2, một tay Nguyễn Trà cầm sandwich dì trong nhà làm, một tay cầm sổ ghi trọng điểm ngữ văn, ăn một miếng rồi nhìn vào sách một cái đi vào phòng học.
“Nguyễn Trà! Trời à, hai chúng ta ngồi gần! Đợi lát nữa cho tôi xem với! Tạ Trường An thấy Nguyễn Trà thì đôi mắt sáng lên, điên cuồng phất tay.
Mặc dù không coi trọng học tập nhưng không có nghĩa là cậu ta có thể yên tâm thoải mái nằm ở vị trí thứ nhất đếm ngược như anh Thâm, dù sao cũng cần chút mặt mũi.
Nguyễn Trà nhìn thấy Tạ Trường An, lại quay đầu nhìn bốn phía một cái, sau khi nhận ra một nửa lớp là bạn học lớp A10, cô giật mình, cô rời khỏi phòng học, lại nhìn bảng tên lớp lần nữa, không sai, A23, là phòng thi cuối cùng.
Ba nói thành tích của lớp A10 rất bình thường, bình thường thật á, tất cả đều ở cuối.
Sau khi mấy người lớp A10 chú ý tới phản ứng ngơ ngác không giống với bình thường của Nguyễn Trà, mọi người cũng vỗ bàn cười không ngừng: “Nguyễn Trà, cậu làm gì vậy? Chúng ta không thể ngồi trong lớp A23 sao? Chúng ta phải cùng hội cùng thuyền!
Nguyễn Trà nghe vậy, trong lòng cô phức tạp lắc đầu: “Không, thuyền lần sau các cậu phải tự đón gió, tất nhiên mình ở phía trước.
“Vãi! Ai mà chơi kì thế! Chúng mình cũng ở phía trước!
“Đúng, chúng mình cũng vậy!
“Sao không chạy về phía trước, phòng thứ nhất mình không làm được chứ thứ hai mươi hai là chuyện nhỏ.
Nguyễn Trà ngồi ở chỗ xếp bên trái Tạ Trường An, nếu như làm xong, xoay tờ trả lời sang một bên, Tạ Trường An có thể nhìn thấy một chút nội dung.
“Nguyễn Trà, ngữ văn không dùng được, toán học xin cậu thương xót cho mình nhìn bài một chút. Tạ Trường An chấp hai tay trước ngực, cậu ta là bạn cùng bàn của Nguyễn Trà, biết rõ thiên phú của Nguyễn Trà trên mặt toán học căn bản không thua kém tiếng Anh.
Nguyễn Trà mím môi, cắn một miếng sandwich cuối cùng, hơi xoắn xuýt, nhỏ giọng nói: “Cậu cũng không nhớ là ngồi cạnh nhau thì bài thi sẽ chia theo AB sao?
Tạ Trường An: “?
Giây lát sau, cuối cùng Tạ Trường An cũng bừng tỉnh hiểu ra: “Cmn! Khó trách cuối kỳ lớp mười, toán học của lão Vương được 88 điểm, cmn chứ mình tô theo, tô được 24 điểm!
Nguyễn Trà: “… Ngu ngốc một cách đáng yêu.
Sau khi nói với Tạ Trường An mấy câu, Nguyễn Trà lại cúi đầu đọc thuộc lòng mấy điểm chính ngữ văn và mấy chỗ thi được khoanh tròn, đang đọc, đột nhiên ở cửa truyền đến một giọng nữ mềm mại và một giọng nam cà lơ phất phơ.
“Từ Thâm, cậu làm gì vậy, mau tránh ra! Nhậm Khinh Khinh ôm cặp sách, nhíu mày nhìn Từ Thâm đang chặn trước mặt mình.
“Làm gì à? Từ Thâm nhếch môi cười một tiếng: “Mình vừa mới cứu cậu trong ngõ hẻm, không nói cảm ơn à?
Quan hệ của hai người đã bị đóng băng hai tuần rồi, cho đến sáng nay lúc Từ Thâm đạp xe đạp đi học, thấy được Nhậm Khinh Khinh bị mấy học sinh ngoài trường ngăn lại trong ngõ nhỏ.
Từ Thâm không nói rõ được ý nghĩ của mình với Nhậm Khinh Khinh, đã cảm thấy nhóc con ở nhà làm mặt lạnh, tâm tình rất bực bội.
Nghe như vậy, Nhậm Khinh Khinh hít sâu một hơi, lạnh giọng: “Cảm ơn.
Từ Thâm lười biếng móc móc lỗ tai: “Nói lại lần nữa, nghe không rõ.
“Cậu...!
Hai người ở cửa phòng học nói chuyện không xem ai ra gì, ngược lại thì khổ cho Nguyễn Trà, không thể không nhận lấy những ánh mắt tự cho là bí ẩn của các bạn lớp A10.
Tuần trước, Từ Thâm lấy lòng Nguyễn Trà rất dữ dội, thậm chí bị Nguyễn Trà đánh trước mặt mọi người cũng không nổi giận, trong vài ngày tiếp theo còn thay đổi trở nên dịu dàng và chu đáo, lớp A10 đều cảm thấy sớm muộn gì Nguyễn Trà cũng bị Từ Thâm làm cảm động, kết quả thì hay rồi, Từ Thâm lại xem trọng người khác!