“Có chứ. Nguyễn Trà cầm cục pin năng lượng mặt trời đã được sạc đầy lắp vào trong máy chơi game, không chút do dự mà trả lời Phó Thầm: “Thế nhưng chưa chắc tớ đã về đây vài năm sau khi tốt nghiệp đại học, kế hoạch của tớ là sẽ quay trở lại đây để nghỉ hưu khi về già.
Ước mơ cháy bỏng của cô là sẽ trở thành một bác sĩ giỏi trong tương lai, dù sao thì cũng không thể ở lại một thị trấn nhỏ ẩn dật như thế này được, như vậy không phải là làm cho bệnh nhân không tìm được bác sĩ hay sao.
Nói xong, Nguyễn Trà vẫy vẫy tay: “Phó Thầm, cậu lại đây xem này, máy chơi game đã khởi động lại được rồi. Bọn mình cùng nghiên cứu trò chơi mà ông nội tớ hay chơi đi.
Nghe thấy vậy, Phó Thầm tiến lên phía trước, đứng đối diện với Nguyễn Trà, cậu hơi khom lưng cúi đầu xuống nhìn, độ cao vừa đủ để bóng râm bao phủ Nguyễn Trà, tránh cho cô bị ánh nắng mặt trời chói chang chiếu vào.
Chờ Phó Thầm điều chỉnh xong xuôi góc độ cúi người, trước mắt cậu đột nhiên có gì đó lướt qua, ngay sau đó, có một thứ gì đó được đặt lên trên đầu Phó Thầm một cách nhẹ nhàng, xung quanh lập tức trở nên râm mát.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây