Rõ ràng ông chủ mới thu mua công ty là để cô chủ nhỏ chơi. Bọn họ chỉ đang lãng phí thời gian ở công ty mà thôi. Lập trình viên có năng lực, có quan hệ đã đi ăn máng khác từ lâu rồi. Chỉ còn lại những nhân viên ba, bốn mươi tuổi, trình độ kỹ thuật cũng không lợi hại tới mức người ta đưa ra giá cao để mời về, còn phải nuôi gia đình ở lại.
So với thất nghiệp thì bọn họ chỉ có thể ở lại công ty chịu khổ. Nếu công ty thật sự đóng cửa, bản thân cũng có thể cầm được một khoản tiền. Sau khi cân nhắc một phen, Vương Thắng và Ứng Nhất Phàm tới phòng họp trước. Cả hai bọn họ có chung nhận thức, không thể công khai đắc tội với cô chủ nhỏ. Có một số yêu cầu thật sự không làm được cũng phải cho cô chủ nhỏ biết được, tất cả đều là do cô nghĩ ngợi hão huyền, chẳng liên quan gì tới trình độ của bọn họ.
Vương Thắng đoán không sai, quả thực Nguyễn Chính Phi nghe không hiểu. Nhưng có một điểm ông cảm thấy không ổn. Nguyễn Chính Phi thấy đám Vương Thắng không làm được mà mình còn tốn nhiều tiền mời về làm. Bản kế hoạch đầu tiên của con gái tuyệt không thể để đứt gánh giữa đường.
Về phần Diệp Oánh, cô ấy nhìn ra ý nghĩ của Vương Thắng và Ứng Nhất Phàm. Nói thật, nếu như không nhận được bản kế hoạch mà Nguyễn Chính Phi đưa cho, giờ phút này cô ấy đã từ chức rồi.
Ôm thái độ phụ trách, Diệp Oánh nghiên cứu về từng yêu cầu trong bản kế hoạch của Nguyễn Tra. Tuy không phải hiểu toàn bộ, nhưng theo Diệp Oánh, trong mấy yêu cầu mà Vương Thắng nói không làm được, rõ ràng với năng lực của hai bọn họ hoàn toàn có thế làm được một số yêu cầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây