Nguyễn Chính Phi luôn vô tư, nhưng khi nhắc đến ông Nguyễn thì lại nhíu mày, điều này vô cùng hiếm thấy: “Ông con trước kia thường hai tháng gọi điện một lần, tuy ba không biết ông đang bận cái gì, mà cũng không khiến người khác phải lo lắng. Nhưng sau khi chúng ta về nhà ông ngoại con, gần nửa năm nay ông không hề gọi một cuộc điện thoại nào, hàng tháng vẫn nhắn tin bình thường nhưng chỉ nói là mình đang bận, tạm thời không gặp mặt được.
Trái tim Nguyễn Trà lệch một nhịp, nghĩ đến kiếp trước ông nội không hề tồn tại, đột nhiên nắm lấy cánh tay Nguyễn Chính Phi, mặt mũi trắng bệch: “Ba, ông nội không phải đã xảy ra chuyện gì chứ? Kẻ phạm tội cứ cách một thời gian lại gửi một tin nhắn cho chúng ta để khiến chúng ta thả lòng cảnh giác, không đi báo cảnh sát.
Thấy Nguyễn Trà thật sự sợ hãi, Nguyễn Chính Phi không khỏi ngẫm lại xem vừa rồi có phải đã cư xử quá nghiêm túc rồi hay không, vội vàng vươn tay vỗ nhẹ lưng Nguyễn Trà: “Đừng sợ, đừng sợ, ông nội con không có việc gì, nội dung tin nhắn đều là trò chơi ba chơi cùng với ông con khi con nhỏ.
“Không phải ba đã dạy con trước đây sao? Hàm nghĩa các ký tự chỉ có ba và ông con có thể hiểu, những người khác căn bản không biết được.
Vệ Kiểu cũng gật đầu, ngày thường bọn họ cũng hay chơi trò chơi ký tự đặc biệt với Nguyễn Trà: “Ba con nói rất đúng, ngay cả chú và dì con ở trong trấn đọc cũng không hiểu đâu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây