Không đợi Trịnh Vị nói xong, Phó Thầm đã chậm rãi ném ra những gì Trịnh Vị đã nói trước đó: "Dù sao cậu cũng dư tiền mua giày của C gia. Tôi nhớ có 4.600 mẫu cổ điển, không dưới một nghìn đô."
Trịnh Vị: …
Nghe những lời của Phó Thầm, một số người, trong đó có Tạ Trường An chợt nhận ra và hét lên: "Đúng vậy, cậu có tiền mua giày của gia đình C, vậy thì nói một chút về việc thiện cậu đã làm đi? Đừng cứ cả ngày đi nói người khác, hãy nói về bản thân cậu đi."
“Tôi, tôi—. Trịnh Vị không ngờ rằng Phó Trần sẽ dùng lời nói trước đây của mình để hỏi ngược lại, mặt đỏ bừng một hồi, lại bị Tạ Trường An và một vài người hỏi khó, trong lòng gấp đến độ giống như có kiến bò, lại không tìm được lý do hợp lý để nói, một khi nói rằng bản thân mình có làm từ thiện bọn họ chắc chắn sẽ yêu cầu lấy ra hồ sơ quyên góp, nhưng bản thân cậu vẫn luôn là chờ được người khác quyên tặng làm gì có điều kiện để đi quyên góp cho người khác!
Trịnh Vị không muốn nói sâu về khoản quyên góp, vì vậy cậu chỉ có thể tránh ánh mắt trực tiếp của Phó Thầm và lạnh lùng giải thích: "Tôi mua giày, cũng là đang kích thích nền kinh tế thị trường!"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây