Đường Nhược Băng vừa nhìn thấy Nguyễn Trà đã hơi trốn tránh dời tầm mắt, lau nước trên tay sau khi vào nhà vệ sinh, cúi đầu trở về chỗ ngồi của mình.
Thế thế, Nguyễn Trà nghiêng đầu, cũng trở về chỗ ngồi, thấy Phó Thầm ngồi ở bàn dưới vẫn bình chân như vại, bèn không khỏi tò mò, nhưng giờ mà hỏi thì có hơi xấu hổ, vì dù sao Đường Nhược Băng cũng đã yêu cầu được nói chuyện riêng với Phó Thầm.
Phó Thầm chú ý đến ánh mắt của Nguyễn Trà, liền thản nhiên hạ giọng, giải thích với âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe được: “Cậu ta vừa mới thổ lộ, tớ từ chối.
Nói xong lại nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Trà, vô cùng nghiêm túc xin ý kiến: “Thẳng thừng từ chối, có phải thiếu tình người quá không?
“Tình người khó nói, nhưng cậu làm rất đúng. Nguyễn Trà ngồi trên ghế, mặt đối mặt với Phó Thầm. “Làm người phải gọn gàng dứt khoát, nếu cậu không nỡ mà cứ giả vờ dịu dàng úp úp mở mở, thì có khác gì hạng trà xanh đâu?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây