Thấy ánh mắt hốt hoảng và khuôn mặt đỏ hồng của mẹ, Tống Kiều Ân vỗ trán một cái, cạn lời với mẹ mình: “Trời ạ, mẹ, hay là mẹ đừng làm thư ký nữa? Chờ con tốt nghiệp, con sẽ nuôi mẹ!”
Tống Mỹ Tuệ: Con nói đơn giản dễ dàng, mẹ không đi làm ai nuôi hai mẹ con chúng ta?
“Còn nhỏ mà đã ranh mãnh, chuyện của mẹ không cần con quan tâm.”
“Mẹ, sao mẹ cứ là lạ...” Tống Kiều Ân lần đầu nhìn thấy trạng thái này của mẹ mình.
Lúc trước khi hai người cãi nhau, mỗi khi nhắc đến hội trưởng Kim, mẹ mình sẽ ra sức giải thích với mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây