Trần Nhược Hàm ôm cánh tay của Dương Hạo, nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Chú Dương, chú quá tốt rồi, em cũng không biết báo đáp thế nào nha!”
“Em muốn báo đáp thế nào?” Dương Hạo hỏi lại một câu.
“Chú Dương, vậy hôm nay em không về trường nhé?”
Trần Nhược Hàm ngẩng đầu nhìn vào mắt Dương Hạo, đôi mắt hoa đào sáng rực lại lộ ra vẻ ngây thơ đặc hữu của thiếu nữ.
Đương nhiên, Dương Hạo biết Tiểu bạch hoa này tuyệt đối có thành phần diễn kịch, nhưng cái cảm giác ngây thơ này cực kỳ xứng đôi với tuổi tác của nàng, không hề có cảm giác không hài hòa, để cho lão già như Dương Hạo sinh lòng bảo vệ và tham muốn chiếm hữu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây