Ánh mắt quân vương uy nghiêm, tựa hồ còn chứa một tia thất vọng, trong lòng Thủ Phụ căng thẳng, là hoài nghi lên trên đầu hắn?
Lời hắn đến miệng vòng vo mấy vòng, "Thần, khẩn cầu Hoàng thượng cho Huyện Chủ Thanh Bình một cơ hội tự biện giải."
Dù sao Mộc Vãn Tình cũng không ở đây, không bằng nói một vài lời hay, tạo thêm một chút hảo cảm.
Trong mắt Hoàng thượng lóe lên một tia dị quang, "Vẫn là Thủ Phụ phúc hậu, thư của Thanh Bình Huyện Chủ ở đây, giờ trẫm mới biết trên đời lại có người trung nghĩa như vậy, triều Đại Tề có trung thần như vậy, lòng trẫm rất an ủi."
Toàn trường đều yên tĩnh, cái gì? Trung nghĩa? Không phải nói sai chứ?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây