Không có Đỗ gia, Triệu gia không là cái gì cả. Triệu Nhất Phàm sắp tức đến chết rồi, “A Trạch, trước giờ đều là khuyên giải không khuyên hoà ly, ngươi thế nào là khuyên nên hoà ly sớm chứ? Mấy năm nay ta và nhị tỷ của ngươi vẫn luôn ân ái hoà thuận, chưa bao giờ cãi nhau, tình cảm của chúng ta rất tốt. Với cả, hài tử cần có phụ thân.
Đỗ nhị tiểu thư kiên trì khó có có được, “Phụ thân? Muội muội của ngươi nói rằng, Đỗ Nhi là con hoang, không biết nàng có từng nói qua ở trước mặt hài tử hay không, nói đến đây lòng ta lại đau như bị dao đâm.
Triệu Nhất Phàm nghe đến đây mặt đều biến sắc, “Cái gì? Triệu Nhất Đan ngươi điên rồi sao? Ngươi muốn trả thù thì có thể đến tìm ta, tại sao lại hướng về thê tử vô tội của ta chứ? Đỗ Nhi thế nhưng là cháu ruột của ngươi.
Hắn đối với muội muội có vài phần áy náy, nhưng nhìn thấy Triệu Nhất Đan liên tục gây chuyện ầm ĩ, tình cảm huynh muội cũng bị mài sạch.
Triệu Nhất Đan ánh mắt lấp lánh nói: “Trung thu ngày đó, ngươi và mẫu thân ở ngọn núi giả nói những gì hả? Lúc ấy ta ở bên trong ngọn núi giả đã nghe được hết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây