Mộc Vãn Tình còn phải giữ lại bụng ăn những món khác, chỉ chuẩn bị cho mình non nửa bát, nếm nếm, hương vị thật thơm ngon.
"Thế nào? Hợp khẩu vị của ngươi không?"
Bên trong miệng Đỗ Thiếu Huyên đã nhét đầy, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên, mỗi một sợi mì đều có độ dày mỏng như nhau, dai dai sướng miệng, có chút chua cay, phối trí đẹp mắt lại ăn ngon, uống một ngụm nước canh đỏ hồng, tiên hương như vũ động trên đầu lưỡi hắn, hắn thích mùi vị này.
Nhìn hắn ăn ngon miệng như vậy, Mộc Vãn Tình hơi hơi mỉm cười, Tưởng Đồng Tri thèm không chịu được.
Ăn thì ăn đi, vì cái gì còn làm ra bộ dáng như chưa bao giờ được ăn đồ ngon? Ngươi không phải người bình thường, là người thừa kế duy nhất của Đỗ gia, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, còn tưng nếm qua ngự thiện a a a!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây