Di Hòa Quận chúa xuất thân từ phủ Đại trưởng Công chúa, tự nhận bản thân từng trải sự đời, nhưng khi tận mắt thấy cảnh tượng này, đầu óc bà bỗng như mất khả năng suy nghĩ.
Sau khi nghe thấy giọng của bà, Tạ Tiên Khanh lập tức thả tay ra, thản nhiên đứng dậy, nhỏ nhẹ nói với Trần Kiểu: “Ngươi an tâm nghỉ ngơi đi.”
Tạ Tiên Khanh vẫn bị cấm túc, lần này hắn lén tới thăm Trần Kiểu nên không tiện ở lâu. Trần Kiểu tai bay vạ gió chịu khổ, hắn sẽ quyết không cho qua dễ dàng, bây giờ còn phải vội vàng về sắp xếp kế hoạch.
Chờ hắn đi rồi, Di Hòa Quận chúa càng nghĩ càng thấy không thích hợp.
Hai tên nam tử hán đại trượng phu, sao lại có thể làm ra hành động mập mờ như nắm tay nhau, cũng đâu phải con hát đoạn tụ trong Câu Lan Viên kia chứ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây