Trần Kiểu trợn mắt nhìn chằm chằm hắn ta, ánh mắt như nhìn thấy quỷ.
Nàng rất muốn nói, với thành tích thứ nhất, thứ hai từ dưới đếm lên của hai ta, ngươi cảm thấy mình có thể thi đậu à?
Ngươi không biết tự lượng sức mình hả?
Hiển nhiên Vương Thời Cảnh cũng hiểu ánh mắt Trần Kiểu, hắn ta buông tiếng thở dài: “Cha ta nói, chỉ cần ta thi đậu Trạng Nguyên, cha sẽ thả ta đi lang bạt giang hồ.”
Vương Thời Cảnh thân là tiểu công tử phủ Hữu thừa tướng, không yêu quyền thế không yêu sắc đẹp, ngược lại có một trái tim luôn hướng về giang hồ.
Từ nhỏ hắn ta đã thích đọc thoại bản võ hiệp, những câu chuyện xưa có đao quang kiếm ảnh, chuyện nghĩa hiệp ân oán tình thù, thiếu niên Vương Thời Cảnh đang trong độ tuổi thích ảo tưởng sức mạnh chìm đắm mãi trong đó không thoát ra nổi.
Khi còn bé hắn ta thề bản thân phải lang bạt giang hồ, thậm chí còn khóc la ăn vạ đòi tìm sư phụ dạy võ, tiếc là hắn ta học tới khi mười mấy tuổi, cuối cùng cảm thấy mình đã có thể hành tẩu giang hồ thì lại phát hiện mình không biết giang hồ nằm ở đâu!
Đúng là lố quá mà!
Sao mấy tác giả kia không in luôn cả bản đồ tới giang hồ lên sách kia chứ!
Chỉ chút khó khăn cỏn con này không thể nào ngăn cản được thiếu niên Vương, mà thứ chân chính ngăn cản hắn ta chính là huynh trưởng và cha ở nhà, bọn họ tuyên bố Vương Thời Cảnh mà có gan trốn học ở trường, không lo học hành mà dám bỏ nhà đi bụi, chắc chắn sẽ đánh gãy chân hắn ta!
Cho nên từ đó đến nay, Vương Thời Cảnh vẫn còn ngoan ngoãn đi học ở Quốc Tử Giám, vừa viết văn, vừa nghe phu tử mắng, sau khi về nhà còn bị cha đập cho một trận, thảm không thể nói.
Trần Kiểu thân là huynh đệ tốt của Vương Thời Cảnh, rất thấu hiểu cho hoàn cảnh của đối phương.
Cho nên nàng không cười nhạo ước mộng thi đậu Trạng Nguyên của Vương Thời Cảnh, vỗ vai hắn ta, giọng điệu chắc nịch: “Ta tin tưởng vài năm nữa Cảnh huynh nhất định có thể thi đỗ!”
Rồi nàng để lộ chút tin vỉa hè, lấy tay che miệng nói khẽ: “Cha ta cũng từng học dốt lắm đó, thế mà sau này vẫn đỗ Thám Hoa lang đấy thôi!”
Tuổi mụ của Vương thiếu niên bây giờ là mười sáu, còn tuổi đúng chỉ mới mười lăm, nếu ở thời hiện đại mới chỉ là học sinh cấp hai, thuộc về tiềm lực vô hạn. Hắn ta muốn thi Thanh Bắc, phấn đấu một phen chưa chắc là không có cơ hội.
Vương Thời Cảnh được an ủi thì tâm trạng tốt hơn nhiều. Hắn ta nắm tay Trần Kiểu, cảm động nói: “Trần huynh, huynh đúng là huynh đệ tốt của ta mà! Nếu không phải cha ta không đồng ý thì ta rất muốn kết bái huynh đệ với huynh!”
Tất cả mọi người đều không hiểu mộng giang hồ của Vương Thời Cảnh, cảm thấy hắn ta còn nhỏ nên nổi tính trẻ con, chỉ có Trần Kiểu là trịnh trọng đối đãi với giấc mộng của hắn ta, hai người còn lén chia sẻ các loại thoại bản cho nhau.
Đương nhiên Trần Kiểu hiểu chứ, thời nhỏ trong lòng ai mà không ôm mộng võ hiệp!
Vương Thời Cảnh chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, chìm đắm trong những câu chuyên ân oán thù hận, rong ruổi giang hồ như trong thoại bản quá là bình thường.
Chờ hắn ta lớn hơn một chút, nhận lấy đòn hiểm của xã hội là sẽ sáng mắt ra thôi.
Mắt thấy đề tài càng nói càng xa, Trần Kiểu cũng không quanh co lòng vòng làm gì, nói thẳng mục đích hôm nay: “Ta không có chí khoa cử, cũng không giống Vương Huynh trên có huynh trưởng đỉnh môn lập hộ. Mình ta lẻ loi một cây chẳng chống vững nhà, sau khi nghĩ kỹ ta muốn đi tìm một chỗ dựa…”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin