Trần Kiểu bĩu môi, đột nhiên nói: “Nếu như Tiên Hoàng hậu còn sống thì tốt, chắc chắn Bệ hạ sẽ không cay nghiệt như vậy đâu. Nếu như cha ta mà đánh ta, chắc chắn nương sẽ đuổi theo đánh ông ấy!” Cha nương mà nàng nói đương nhiên là phu thê Vĩnh An hầu đời này.
Nụ cười trên mặt Tạ Tiên Khanh nhạt đi, nói: “Thiên tử không thể như người bình thường.”
Nhưng dường như Trần Kiểu không nghĩ như vậy. Nàng nhìn băng gạc dính máu trên bàn, áp lực và cảm xúc cố đè nén từ khi vào cửa đến giờ nháy mắt bùng nổ: “Thiên tử thì thế nào, chẳng lẽ không phải Phụ hoàng người sao? Nếu đã là Phụ hoàng, tại sao không ra dáng người làm Phụ hoàng, mà hành hạ người!”
Trần Kiểu nói như vậy không chỉ vì bất mãn với Thánh Thượng, mà còn vì vết thương của Thái tử kích thích tới ký ức cha mẹ ở kiếp trước.
Nàng đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng: “Không thích đứa này thì bỏ, cho rằng đứa này vô dụng thì đẻ thêm đứa khác đúng ý, là cha nương chẳng phải nên bảo vệ con cái của mình sao? Tại sao lại muốn làm tổn thương chúng?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây