Sau Khi Làm Đàn Em Của Thái Tử Hắn Liền Bị Ta Bẻ Cong

Chương 8:

Chương Trước Chương Tiếp

Dù có nô bộc hầu hạ, nhưng Trần Giảo là thế tử mà vẫn giữ được sự chu đáo này thật đáng quý. Quận chúa Di Hòa tin rằng sau này khi nữ nhi tìm đến thái tử, nếu tiếp tục như vậy, chắc chắn nàng sẽ có được chỗ đứng của mình.

Còn ở phía bên kia, Trần Giảo đang ngồi yên lặng trong thư phòng, viết ra kế hoạch sự nghiệp của cuộc đời mình. Nàng đã tìm ra mục tiêu và lý tưởng để phấn đấu trong tương lai.

Nàng quyết tâm nỗ lực trở thành trợ thủ đắc lực đầu tiên của thái tử!

Hiện tại, Trần Giảo không hề biết rằng, con đường tương lai của nàng sẽ đi theo một hướng mà không ai có thể ngờ tới.

Ngày hôm sau, Trần Kiểu tung ta tung tăng đến Quốc Tử Giám.

Quốc Tử Giám là trường học hàng đầu, tất cả đệ tử ở đây đều là vương công quý tộc, xuất thân phú quý, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tương lai tất cả sẽ vào triều làm quan, trở thành rường cột quốc gia. Nhưng trong đó cũng có vài ngoại lệ, ví dụ như Trần Kiểu và bạn tốt của nàng.

“Trần huynh tới rồi à!” Thiếu niên đang nói chuyện có khuôn mặt mi thanh mục tú, đôi mắt trong veo, khoảng độ mười lăm, mười sáu tuổi.

Hắn ta tên là Vương Thời Cảnh, là bạn cùng trường, kiêm luôn hồ bằng cẩu hữu của Trần Kiểu.

Trong lần thi văn này, hai người họ, một người nhận được lời bình “văn dở như hạch”, người nhận được đánh giá “nói xằng nói bậy”, có thể thấy được năng khiếu văn chương của bọn họ ngang tài ngang sức.

Trần Kiểu đeo cặp sách bước vào học đường, thuần thục đi thẳng ra hàng sau cùng, ngồi xuống bên cạnh Vương Thời Cảnh, thuận miệng hỏi thăm: “Mới sáng sớm đã phải chép sách, ngày hôm qua ngươi lại bị phu tử giữ lại phê bình hả?”

Vương Thời Cảnh “khoe” hai cái quầng thâm mắt, phiền muộn nói: “Đừng nói nữa. Nghe nói Trần huynh còn thảm hơn ta mà, phu tử đặc biệt chạy lên tận triều mắng vốn Vĩnh An hầu, làm cả văn võ bá quan đều chê bai văn chương của ngươi, bây giờ cả thành Trường An này đều biết ngươi dốt đặc cán mai.”

Hai người nhìn nhau, sau đó cùng than thở: “Sao cuộc sống này khổ quá vậy nè!”

Có lẽ là xuất phát từ sự đồng cảm của học trò dốt, nảy sinh tình nghĩa từ những ngày bị phu tử phạt quỳ cùng nhau, sau mấy năm ở chung, gọi hai người họ là huynh đệ khác cha khác nương cũng không quá, huynh đệ tương xứng, là bộ đôi dốt có tiếng khắp thành Trường An.

Được phép học ở Quốc Tử Giám, trở thành bạn tốt của Trần Kiểu, đương nhiên thân phận của Vương Thời Cảnh cũng sẽ không kém. Hắn ta là đứa cháu có lúc tuổi già của Hữu tướng, nhỏ tuổi nhất nhà, tính cách ngây thơ.

Ngoại trừ cái này ra, Vương Thời Cảnh còn có một thân phận khác. Hiếu Hiền hoàng hậu đã qua đời, cũng là thân mẫu của đương kim Thái tử là cô cô ruột của hắn ta, hắn ta là biểu đệ của Thái tử.

Nhà họ Vương theo phe Thái tử là chuyện hiển nhiên, một lòng ủng hộ lập Thái tử đăng cơ. Trần Kiểu muốn nhờ vả Vương Thời Cảnh tiến cử mình với Thái tử.

Trần Kiểu và Vương Thời Cảnh đã quen biết nhiều năm, lần đầu tiên nghe nàng thở dài, cảm thán: “Với trình độ học vấn của hai ta, ngươi cũng thấy đó, không có hy vọng vào khoa cử được đâu…”

Vương Thời Cảnh đang chép sách, nghe vậy sợ hãi ngẩng đầu: “Thật sao? Vậy chẳng phải ta tiêu đời rồi à? Mới mấy hôm trước ta còn thề với cha, nói ta nhất định sẽ thi đậu Trạng Nguyên kìa!”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️