Dường như chuyện này càng lúc càng quá trớn, nàng không thể vờ nhừ không có gì xảy ra được, vẫn phải nghĩ cách giải quyết nó thôi.
Trần Kiểu chậm rãi bước tới, ôm quyền nói: “Thời Cảnh đệ nói đúng, bổn thế tử bất tài, bản lĩnh khác không có, nhưng bị mắng bị cõng nồi lại là hạng nhất! Mọi người nhìn đi, rõ ràng trà không phải ta dâng, cũng không phải ta uống, cuối cùng bị mắng người lại là ta.”
Lúc mọi người quay đầu lại, chỉ thấy thiếu niên tay cầm quạt xếp, sợi dây lụa buộc tóc bay nhẹ, trông rất phong độ.
Nàng lắc đầu, giọng nói đầy hối hận: “Chỉ một tách trà thôi thế mà lại khiến chư vị đại nhân nhớ thương đến bây giờ. Nếu như ta biết sớm thì cả đời này ta sẽ không uống trà!”
Nói thật từ lúc nàng đưa tay nhận tách trà kia đã cảm thấy sai sai rồi. Nàng còn lén hỏi thử Trương công công là có phải có người cố tình chỉnh nàng không, nhưng lại nhận được một đáp án khiến nàng bất ngờ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây