Quận chúa Di Hòa cũng khuyên nhủ: “Sự không hài lòng của Hoàng thượng là một chuyện, từ nhỏ thái tử đã được lập làm người thừa kế, bên cạnh đã có rất nhiều mưu sĩ, e rằng con rất khó nổi bật. Chi bằng chọn một trong những hoàng tử khác...”
Ánh mắt Trần Giảo kiên định, nàng rất có chủ kiến: “Con không sợ!”
Nói thừa, kiếp trước nàng đã là học sinh kém, còn bây giờ đến Tứ thư Ngũ kinh học thuộc đến chóng mặt, viết văn chương khiến nàng buồn ngủ. Khoa cử không có hy vọng, không muốn học hành tiếp, chi bằng đặt cược một lần vào việc phò tá hoàng đế.
Nàng biết rõ cốt truyện trong sách. Thái tử hiện tại tên là Tạ Tiên Khanh, mặc dù tình cảnh nguy hiểm, nhưng sau này sẽ thành công lên ngôi, trở thành người thắng cuối cùng trong cuộc chiến tranh đoạt ngai vàng.
Mặt khác, thái tử lại là người ôn hòa, được văn võ bá quan yêu mến, phong thái tựa hoa lan cây ngọc, là một công tử nho nhã. So với những vị hoàng tử khác có mới nới cũ, tính khí thất thường, bạo ngược, thái tử là lựa chọn tốt nhất.
Hiện tại thái tử đang gặp khó khăn, nàng đến giúp đỡ vào lúc này chắc chắn sẽ thể hiện được sự chân thành và đáng quý của mình! Sau này, khi thái tử lên ngôi, công lao của nàng cũng sẽ không thể bị phủ nhận.
Khi quận chúa Di Hòa và Vĩnh An Hầu còn đang suy nghĩ, Lão Hầu Tước đột nhiên quyết định: “Tốt! Ta cũng chọn thái tử.”
Đôi mắt thường ngày có vẻ lãnh đạm của ông cụ hiện giờ trở nên sắc bén, giọng nói trầm ngâm: “Lòng vua dễ thay đổi, nhưng thái tử không có lỗi sẽ không bị phế, gia tộc mẫu thân của ngài là Vương gia có Hữu tướng giữ chức cao nhất, đảng phái của họ có đến ba nghìn người trải khắp triều đình...”
Khi Lão Hầu Tước lên tiếng, Vĩnh An Hầu và quận chúa Di Hòa đều im lặng, nét mặt trở nên nghiêm túc, chăm chú lắng nghe lời dạy bảo của phụ thân. Còn Trần Giảo nhìn gia gia mình với ánh mắt đầy kích động.
Lão Hầu Tước quay đầu hỏi: “Giảo nhi còn có suy nghĩ gì nữa không?”
“Không, không ạ!” Trần Giảo gật đầu, ánh mắt đầy ngưỡng mộ, không ngừng khen ngợi gia gia: “Con thấy tổ phụ quả thật sâu sắc, trí tuệ vượt bậc. Người ta nói ông chỉ biết cầm quân đánh trận, nhưng con thấy ông là người thông minh nhất trong nhà!”
Được tâng bốc lên tận mây, Lão Hầu Tước không thể giữ vẻ nghiêm nghị như ban đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, vui vẻ vuốt râu: “Khiêm tốn, phải biết khiêm tốn.”
Trần Giảo tiếp tục xoay quanh ông cụ, thể hiện vẻ ngưỡng mộ: “Người tài giỏi dù khiêm tốn, nhưng ánh sáng của trí tuệ vẫn không thể che giấu! Sau này con nhất định phải học hỏi nhiều hơn từ tổ phụ, để sớm ngày thừa hưởng phong thái của ông...”
Hai ông cháu cứ thế khen ngợi nhau, Vĩnh An Hầu ở bên cạnh bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, còn quận chúa Di Hòa thì trầm tư suy nghĩ.
Khi trở về phòng, bà đột nhiên nói với chồng: “Ban nãy, ta lo lắng thái tử đã có nhiều nhân tài xung quanh, nữ nhi của chúng ta e rằng khó nổi bật, nhưng giờ ta nghĩ với khả năng của Giảo nhi, chưa hẳn là không có cơ hội.”
Bà hiểu rõ nữ nhi mình, Trần Giảo thông minh, khéo léo, khiến người ta yêu quý. Mỗi người trong nhà đều bị nàng dỗ dành.
Khi Lão Hầu Tước về hưu không có việc gì làm, Trần Giảo liền giúp ông cụ sáng tạo ra loại cần câu cá mới, bà và lão phu nhân thích ăn bánh ở phố Bát Lý, nữ nhi mỗi khi tan học sẽ đặc biệt mua mang về cho họ...
Nhóm dịch: Nhà YooAhin