Trần Kiểu chỉ là thế tử của hầu phủ nhỏ nhoi, đương nhiên biết rõ mình không có mặt mũi nhờ thiền sư Tuệ Ngôn tính mệnh cho.
May mắn thiền sư Tuệ Ngôn có quan hệ rất tốt với Thái tử, Trần Kiểu định bụng sẽ lấy lòng Thái tử, để hắn giới thiệu giúp mình. Tiếc là người tính không bằng trời định, Thái tử cần phải dưỡng bệnh, đương nhiên nàng không thể lấy chuyện này làm phiền hắn được.
Thái tử bị bệnh hai ngày, yêu cầu tĩnh tâm nghỉ ngơi, cho nên đoàn người theo hầu Thái tử cũng trở nên im lặng.
Lúc Trần Kiểu rảnh rỗi sẽ đi dạo quanh chùa một mình.
Bây giờ Thái tử điện hạ còn chưa lành bệnh, nàng cũng bỏ đi ý định ban đầu, định tính cách khác.
Ở hậu viện Phật đường chùa Đại Minh, xung quanh yên tĩnh không một bóng người, chỉ có chim chóc trên núi kêu ríu rít. Gần đây thiền sư cứ bế quan trong Phật đường không gặp khách hành hương, Trần Kiểu tới nơi này là vì muốn thử thời vận.
Không dám nói nàng có cơ hội gặp được thiền sư Tuệ Ngôn hay không, cho dù may mắn nhìn thấy đối phương, chưa chắc nàng có thể thuyết phục thiền sư xem bói cho mình.
Nàng đứng ngẩn ngơ trước đường mòn một lúc, cảm thấy nhàm chán, đang do dự có nên đi dạo chỗ khác hay không thì sau lưng vang lên một giọng nói: “Trong núi đường đi phức tạp, tiểu hữu lạc đường ư?”
Trần Kiểu vừa quay đầu lại nhìn thử, phát hiện đó là một vị tăng nhân trông rất hiền lành hòa ái, khuôn mặt từ bi, mặc một cái áo bào sờn cũ, trong tay cầm một chuỗi hạt tràng: “Tiểu hữu lạ mặt, sợ là người ngoài.”
Trần Kiểu mơ hồ đoán ra thân phận của người này, nhất thời không dám tin, rồi lại bối rối suy nghĩ không biết nên nói gì mới có thể nhờ người kia xem bói cho mình.
Nàng tự hỏi mấy giây, cuối cùng quyết định không nói dối vị tăng nhân này, nhanh chóng khai hết: “Ta vốn tới tìm chủ trì xem bói, nghe nói ngài bế quan, cho nên ta đến đây thử vận may…”
Sau khi nghe thấy câu trả lời của Trần Kiểu, đầu tiên nét mặt vị tăng nhân già kia thoáng kinh ngạc, sau đó như hiểu ra, gật gù, nở nụ cười hiền lành: “Cũng hay, ngươi và ta có duyên.”
Ông cụ đi tới bàn đá dưới tán cây bồ đề cách đó không xa, buông Phật trượng ngồi xuống, phất tay ra hiệu cho nàng: “Vậy thì xem thôi.”
Trần Kiểu trợn to mắt: “Hả?”
Vị tăng nhân già khẽ hơi mỉm cười, nói với Trần Kiểu: “Ta nợ tổ mẫu ngươi một quẻ.”
Trần Kiểu:…!
Còn có mối quan hệ như vậy sao, thế mà nàng lại không biết!
Nàng chỉ chần chừ một giây thôi, quyết định về nhà sẽ hỏi tổ mẫu sau, còn bây giờ nhanh chân chạy tới bàn đá, căng thẳng ngồi xuống.
Vị tăng nhân hỏi: “Ngươi muốn xem cái gì? Nhân duyên hay là tiền đồ?”
Trần Kiểu sửng sốt. Nàng không dám nói cho đối phương nghe về chuyện cốt truyện trong sách gốc, cuối cùng do dự nói: “Tiền đồ đi?”
Vị tăng nhân khẽ gật đầu, nói: “Chỉ một câu thôi, số mệnh đã đổi. Tương lai Thế tử quý không thể tả.”
Trần Kiểu chớp mắt, khẽ cươi, lẩm bẩm: “Thật vậy sao? Sau này ta lợi hại tới vậy à!”
Nàng còn chưa kịp nghĩ sâu xa đã đứng dậy trịnh trọng nói lời cảm tạ: “Cảm ơn thiền sư Tuệ Ngôn.”
Vị tăng nhân lớn tuổi cười nhạt không đám, lấy một sợi dây đỏ trong túi ra, giao nó cho Trần Kiểu ý bảo nàng phải mang trên cổ tay, rồi lắc đầu rời đi.
Nói đến cũng kỳ lạ, tăng nhân đã lớn tuổi rồi, thân hình khoan thai từ tốn, nhưng bước chân lại rất nhanh, chớp mắt một cái đã biến mất ở phía cuối đường mòn.
Trần Kiểu nhìn bóng dáng đối phương, cẩn thận nhớ lại lời bình kia, nét mặt căng thẳng hóa thành nụ cười vui sướng.
Quý không thể tả… Nàng một lòng phấn đấu trở thành tiểu đệ số một của Thái tử, cận thần thiên tử, bây giờ xem ra chẳng phải tương lai nàng sẽ thành công rực rỡ sao!
Đúng lúc có người tới tìm, là Trương thái giám vội vã chạy đến, nói: “Ui chao ôi Trần thế tử, ngài trốn ở đây ngẩn ngơ làm gì đó, Thái tử điện hạ đang tìm ngài đấy!”