Nàng còn chưa giải thích xong, Tạ Tiên Khanh đã không thèm để ý mà đưa tay, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay Trần Kiểu, cầm lấy viên mứt mơ kia đưa vào miệng.
Hương vị mứt mơ chua nhẹ, không ngọt gắt, cảm giác đắng ngắt trong miệng lập tức tan đi ngay.
Từ khi Tạ Tiên Khanh sinh ra đã được lập làm Thái tử, từ nhỏ mỗi lời nói hành động đều được dạy dỗ như một vị Trữ quân. Cho nên hầu như ai cũng đã quên hoặc cố tình xem nhẹ, hắn cũng là người, cũng có thất tình lục dục, cũng sẽ sợ đắng.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Kiểu, mỉm cười nói: “Mứt mơ của Trần thế tử rất ngon.”
Trần Kiểu ngẩn người, sau đó khẽ mỉm cười: “Hương vị cũng không tệ lắm đúng không? Mỗi lần ta uống thuốc đều sợ đắng, tổ phụ tổ mẫu mới làm mứt mơ để dỗ dành ta.”
Thật ra lúc làm ra hành động này, Trần Kiểu đã cảm thấy không ổn, nhưng nàng vẫn làm theo bản năng mách nảo.
Chút âu sầu giữa chân mày Thái tử mãi vẫn chưa tan hết, nàng đoán có khi hắn cũng cảm thấy thuốc đắng cho nên mới nhất thời nảy lòng tham, ăn một quả mứt mơ.
Trần Kiểu cười rộ lên trông rất đẹp, rực rỡ như ánh mặt trời làm ai nhìn cũng thích, ánh mắt trong veo.
Tạ Tiên Khanh nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, lại nhớ đến mùi hương hoa quế thoang thoảng như có như không giữa cơn mưa phùn kia.
Chút đắng chát phía đuôi chân mày tan đi, trong lòng lại nổi lên gợn sóng.
Trong khoảng thời gian Thái tử dưỡng bệnh này, Trần Kiểu phát huy bản lĩnh tiểu đệ của mình tới mức tuyệt đối, trước sau ân cần săn sóc, ai thấy cũng phải khen đúng là cẩn thận, thỏa đáng.
Nàng kề cận hầu hạ Thái tử bất kể lúc nào, Thái tử khát còn chưa kịp duỗi tay nàng đã ân cần mang nước ấm tới, Thái tử mệt mỏi muốn ngủ, nàng ngồi bên cạnh, Thái tử thức dậy, nàng cũng là người nhận ra đầu tiên.
Những người khác đều cảm động cực kỳ, cảm thấy tấm lòng Trần thế tử dành cho Thái tử đúng là trời đất chứng giám! Lúc trước bọn họ còn hiểu lầm Trần thế tử muốn cướp bát cơm của họ, bây giờ ngẫm lại đúng là lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử mà!
Trần Kiểu được mọi người kính nể như vậy thì cứ cười hì hì, dù sao nàng cũng có chút tính toán vì bản thân.
Trụ trì chùa Đại Minh là thiền sư Tuệ Ngôn, có danh tiếng hiển hách đương triều, tinh thông tinh tượng, thiên văn, quẻ tượng, hiện giờ đã gần trăm tuổi. Nghe nói năm đó Cao Tổ chinh chiến tứ phương, lúc đi ngang qua chùa Đại Minh trùng hợp gặp được một tăng nhân xem tướng, sau đó thật sự bước lên long ỷ.
Mà tăng nhân có tuệ nhãn nhận ra bậc quân vương trong truyền thuyết đó chính là sư phụ của thiền sư Tuệ Ngôn.
Lần này Trần Kiểu tới chùa Đại Minh, ngoại trừ theo hầu Thái tử đi tế Tiên Hoàng hậu thì còn có ý muốn gặp thiền sư Tuệ Ngôn một lần, xem có thể nhờ thiền sư tính giúp nàng một quẻ không.
Trần Kiểu không quên bản thân mình xuyên sách, trong sách viết nàng chỉ là pháo hôi, công cụ hình người không có kết cục tốt. Tuy nhiên bây giờ vị nam chính kia còn chưa xuất hiện, mà bản thân nàng cũng đã thay đổi thân phận thành thế tử, điều này đã có khác biệt rất lớn với cốt truyện rồi, nhưng trong lòng Trần Kiểu vẫn thoáng lo lắng.
Dù sao mấy thứ như số mệnh trước nay huyền diệu khó giải thích. Trần Kiểu lo lắng không thể nào thay đổi cốt truyện trong sách, mới nghĩ nhân cơ hội này nhờ thiền sư Tuệ Ngôn xem mệnh giúp.
Nghe nói thiền sư Tuệ Ngôn là chân truyền của sư phụ, quẻ tượng chiêm tinh cực kỳ lợi hại, có thanh danh hiển hách cả triều. Mấy năm nay bao gồm Hoàng Thái Hậu và vô số vương công quý tộc muốn nhờ thiền sư tính quẻ, nhưng hầu hết đều bị từ chối ngay ngoài cửa, mọi người còn chịu thua trước sự cứng đầu của thiền sư.