Bởi vì chột dạ nên trong mấy ngày Thái tử ở trên núi nghỉ ngơi, Trần Kiểu vô cùng tận tâm.
Thiền sư Tuệ Ngôn trên núi tinh thông y thuật lại có quan hệ rất tốt với Thái tử, lần này cũng là y và mấy vị ngự y khác cùng bốc thuốc.
Trần Kiểu cũng ân cần chạy tới chạy lui, còn vừa nhóm lửa vừa đứng bên cạnh nhìn chằm chằm những người khác sắc thuốc.
Cũng không phải Trần Kiểu lười biếng, không muốn tự mình làm, nhưng mà đồ vào miệng Thái tử, tất cả đều đều hận không thể mọc thêm tám con mắt liếc quanh tám hướng để phòng ngừa mọi tình huống, nào dám giao cho những người khác làm. Nếu như xảy ra chuyện thật thì có bao nhiêu cái đầu cũng không đủ chém.
Cho dù Trần Kiểu muốn giúp Thái tử sắc thuốc, thì những người trong phủ Thái tử cũng không dám để nàng tự tay làm. Cho nên nàng chỉ chịu trách nhiệm ngồi bên cạnh nhìn nhóm nội thị sắc thuốc.
Trần Kiểu nhìn tới nhìn lui, nhưng lần nào cũng đứng xa hơn hai thước, tuyệt đối không dám đứng quá gần.
Nhiều lời, không chỉ riêng nhóm nội thị hầu hạ Thái tử sợ, mà Trần Kiểu cũng sợ lắm đấy!
Cái danh mưu hại con Vua này nàng gánh không nổi đâu! Ai biết rằng bên cạnh nàng có tên nào coi tiền như rác vung tay quá trán để nàng làm đại hiệp cõng nồi hay không.
Có điều qua chuyện lần này, Trần Kiểu cũng phát hiện chút manh mối.
Thái tử đột nhiên đổ bệnh, tuy rằng người bên cạnh hắn có hoảng loạn nhưng hành động đều đâu vào đấy, đầu tiên là nhanh chóng phong tỏa tin tức để đề phòng tin Thái tử đổ bệnh bị truyền ra, sau đó tăng cường nhân thủ phong tỏa tầng tầng lớp lớp chùa Đại Minh nhằm đề phòng thích khách, tiếp theo phái người xuống núi đưa ngự y đến …
Từ thị vệ bảo vệ an toàn của Thái tử, đến nội thị hầu hạ sắc thuốc đều liền mạch không có một kẽ hở nào, điều này chứng minh Thái tử quản lý thuộc hạ rất nghiêm.
Vào ngày đầu tiên Thái tử để bệnh, trong phòng, ngoài phòng dày đặc thị vệ đứng chờ, Trần Kiểu hoàn toàn không có cơ hội nhìn thấy đối phương. Đến tận ngày thứ hai tình trạng bệnh của Thái tử chuyển biến tốt đẹp, Trần Kiểu mới có cơ hội bái kiến.
Bên trong sương phòng, Thái tử nằm ở trên giường, mặc một bộ trung y màu trắng, lúc Trần Kiểu tiến vào hắn đang chuẩn bị uống thuốc.
Bệnh đi như kéo tơ, Tạ Tiên Khanh trông vẫn hơi suy yếu, nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.
“Điện hạ, mời dùng thuốc.” Sau khi dùng châm bạc thử độc xong, thái giám hầu hạ cẩn thận trình thuốc lên, những người khác đều nhìn chằm chằm Thái tử.
Tạ Tiên Khanh hơi nhíu mày, nhận lấy chén thuốc, khuôn mặt dửng dưng không chút cảm xúc uống cạn chén thuốc, những người khác nhanh bê chén thuốc đi xuống.
Thuốc kia vừa ngửi đã thấy đắng, Thái tử lại uống một hơi cạn sạch. Trần Kiểu nghĩ nghĩ, rồi cẩn thận tiến lên, tháo túi tiền trên người xuống, dâng lên: “Thái tử muốn dùng mứt mơ không?”
Tạ Tiên Khanh cụp mắt, nhìn về phía mứt mơ trong tay Trần Kiểu, không nói gì.
Nét mặt những thị vệ xung quanh trở nên khẩn trương, chỉ một cái liếc mắt Tạ Tiên Khanh đã biết ngay lại là Trần Kiểu tự quyết.
Ngự y lo lắng mứt mơ sẽ làm giảm hiệu quả của thuốc nên thái giám như bọn họ không dám tự ý quyết định, cho nên mấy năm gần đây, chỉ có nàng là người đầu tiên dè dặt đưa mứt mơ cho hắn.
Thật ra cũng không phải.
Lúc Tạ Tiên Khanh khoảng hai, ba tuổi, khi đó tiên Hoàng hậu chưa qua đời. Lo lắng con trai sợ thuốc đắng nên mỗi khi hắn uống thuốc xong, bà đều tự mình đút cho hắn một viên mứt mơ để giảm đắng.
Thời gian trôi qua quá lâu, hắn đã quên mất viên mứt mơ năm đó mẫu thân đút mình có mùi vị như thế nào rồi.
Trần Kiểu thấy Thái tử im lặng hồi lâu, sợ hắn lo lắng, vội vàng nói: “Đều là đồ bình thường ta hay ăn, đã thử độc rồi, điện hạ cứ yên tâm…”