Sau Khi Làm Đàn Em Của Thái Tử Hắn Liền Bị Ta Bẻ Cong

Chương 47:

Chương Trước Chương Tiếp

Trần thế tử này đúng là hạng gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, miệng lưỡi trơn tru, cũng không biết sao nàng có thể thốt ra nổi những lời này!

Vì lấy lòng Thái tử mà miệng Trần Kiểu không ngừng tâng bốc, còn tay giơ dù lại cứ giữ nguyên như cũ, không hề có ý nghiêng sang Thái tử một chút.

Cũng không phải nàng không muốn nhân cơ hội khoe thành tích, chỉ là nàng thấy mưa to quá, giờ phút này nếu vì diễn kịch mà nàng nghiêng cây dù giấy đang che chính giữa hai người sang phía Thái tử thì nửa người bên kia của nàng sẽ bị ướt mưa.

Nhỡ không may bị cảm, chắc cũng được tính là tai nạn lao động nhỉ.

Trước nay Trần Kiểu luôn định nghĩa thân phận tiểu đệ của Thái tử, nghề nghiệp nhân viên, nàng nỗ lực biểu hiện trước mặt lãnh đạo, nhưng không đồng nghĩa với việc lấy an toàn của bản thân mình ra nói đùa!

Mạng của nàng đương nhiên là quan trọng nhất.

Trần Kiểu đang rối rắm không biết làm sao để trình diễn khổ nhục kế, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ không biết gì, còn Trương thái giám đứng phía sau thấy vậy thì nôn nóng muốn chết, không nhịn được mà cúi đầu mắng thầm: “Cái tên Trần thế tử đáng chết này, chỉ nói không làm, sao ngươi không dịch dù sang phía điện hạ một chút chứ!”

Mắt thấy tóc Thái tử đã bị ẩm nước, Trương công công gấp đến mức hận không thể đẩy Trần Kiểu ra, đổi thành mình che dù.

Trần Kiểu còn chưa nghĩ xong thì đã thấy Thái tử khoan thai quay đầu, liếc mắt nhìn nàng, như đang nói đây là tấm lòng trời đất chứng giám của ngươi đấy à?

Trần Kiểu chột dạ chớp mắt, nghĩ chẳng lẽ là chính mình vuốt mông ngựa quá lố rồi bị người ta phát hiện ra hả ta?

Nàng ngẫm nghĩ, lặng lẽ nghiêng dù sang phía Thái tử nhiều hơn, rồi lại dè dặt kề sát người hắn, gần như là dán chặt lên cánh tay Thái tử.

Dù giấy không lớn, hai người đứng dưới dù giấy có vẻ hơi chật chội.

Sau cơn mưa, không khí xộc lên mùi bùn đất ẩm ướt, trên núi mưa trắng xóa, khi đến gần, Tạ Tiên Khanh có thể ngửi thấy mùi hương hoa quế nhàn nhạt tỏa ra từ trên người Trần Kiểu.

Hắn cụp mắt nhìn xuống, chỉ thấy thiếu niên bên cạnh nhỏ gầy, thấp hơn hắn cả một cái đầu, cánh tay cầm ô đang cố hết sức giơ cao giữa đầu hai người.

Gió thổi ào ào, áo thiếu niên bay phấp phới, cánh tay đang cầm dù giơ cao lên làm ống tay áo trượt xuống, để lộ làn da trắng nõn nà, đầu ngón tay nhỏ nhắn mềm mại cứ như không xương.

Trần thế tử bình thường có vẻ hoạt bát, nhưng không ngờ nàng lại gầy gò ốm yếu tới vậy, nếu ai không biết e rằng còn nhầm nàng là con gái nữa đấy.

Tạ Tiên Khanh nghĩ một chút rồi cụp mắt xuống, đột nhiên đưa tay cầm cán dù. Dưới ánh mắt khó hiểu của Trần Kiểu, hắn mỉm cười nói: “Để Cô làm cho.”

Hắn vươn tay, nắm lấy cổ tay Trần Kiểu, chỉnh cây dù nghiêng về phía nàng.

Hắn không phải người ngó lơ cấp dưới của mình, trông Trần Kiểu gầy ốm cỡ này, vừa nhìn là biết yếu ớt, dính mưa đổ bệnh hắn cũng khó ăn nói với phủ Vĩnh An hầu.

Trời mưa cũng chỉ nửa canh giờ đã ngừng, sau đó đoàn người Thái tử thuận lợi đến chùa Đại Minh. Nhưng dù sao cũng đã bị mắc mưa, sau khi lên núi nghỉ ngơi một đêm, sang ngày thứ hai Thái tử đã đổ bệnh.

Tuy rằng chỉ là cơn cảm vặt, nhưng từ lớn tới bé chùa Đại Minh đều sợ thót tim, ai nấy đều bận rộn như con quay. Cho dù trong chùa miếu có tăng nhân am hiểu y thuật nhưng thị vệ của Thái tử vẫn cưỡi ngựa xuống núi lao về Trường An, đi cả đêm chỉ để mời ngự y đến bắt mạch.

Trần Kiểu cũng hoảng, nhớ tới lúc đó nàng có hơi nghiêng dù về phía mình nhiều hơn, khiến nàng không khỏi chột dạ.

Hy vọng Thái tử đổ bệnh sẽ không nhớ lại hành vi nho nhỏ của nàng, rồi giận chó đánh mèo mà đổ hết bực bội lên đầu nàng.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)