Hắn không ngờ rằng tư duy của Trần Kiểu lại phát triển theo chiều hướng như vậy, lại liên tưởng tới hắn chê nàng thối.
Tạ Tiên Khanh cất giọng đầy bất lực, nói: “Trên người của ngươi có mùi hoa quế.” Có lẽ là hơi thở ngọt ngào kia khiến cho đầu ngón tay hắn trở nên căng thẳng.
Trần Kiểu mờ mịt: “Nhưng bây giờ mới là mùa xuân mà…” Rõ ràng phải tới mùa thu hoa quế mới nở.
Nàng nói xong lập tức bừng tỉnh ngay, lấy cái hộp trong tay nải luôn mang theo bên người ra, mở hộp, bên trong đó là một hộp bánh hoa quế.
Trần Kiểu lấy một miếng bánh đưa tới trước mặt Thái tử, nghiêm túc hỏi: “Là mùi hương này sao sao?”
Nàng mới vừa nói xong lại lập tức nhớ tới chuyện Thái tử rất mẫn cảm với mùi hương, cho nên vừa rồi mới cố tình tránh xa mình, bây giờ nàng sáp lại gần chẳng phải càng khiến hắn ghét hơn sao.
Vì thế Trần Kiểu nhanh chóng rụt tay về, nhét miếng điểm tâm gây họa vào miệng, cố gắng nuốt chửng nó, vừa nuốt vừa giải thích: “Ta sinh ra vào mùa thu, từ nhỏ đã thích những gì liên quan tới hoa quế, lúc ra ngoài cũng sẽ mang theo mấy miếng bánh đỡ thèm. Có lẽ là bình thường ăn nhiều nên mới làm Thái tử ngửi thấy.”
Mùi hương hoa quế ngọt ngán không tài nào xua đi hòa trộn với gió đầu xuân tạo nên cảm giác tươi mát lạ thường, cái miệng nhỏ của thiếu niên trước mặt mau lẹ nhấm nuốt miếng bánh.
Tạ Tiên Khanh chậm rãi đảo mắt, che giấu cảm xúc trong đôi mắt, một lúc sau mới nói: “Không sao.”
Ước chừng là bởi vì năm nào Thái tử cũng đều đi chùa Đại Minh một chuyến cho nên đường lên núi không khó đi lắm. Nhưng khi đi được nửa đường, bầu trời bắt đầu kéo mây đen mù mịt, thời tiết thay đổi bất ngờ, tia chớp vừa rạch ngang trời là mưa nhỏ bắt đầu rơi tí tách.
Mấy ngày gần đây thời tiết rất đẹp, nhìn tin tượng cũng không đoán ra hôm nay có mưa. Người hầu Tạ Tiên Khanh lập tức vây xung quanh hắn để bảo vệ an toàn, vì lúc đầu không chuẩn bị ô che mưa nên lúc này mưa xối tầm tã, đám đông luống cuống tay chân.
Nhưng không ngờ Trần Kiểu – người vừa bị cười nhạo vì tay xách nách mang lỉnh lỉnh đồ lại nhẹ nhàng móc cây dù giấy che nắng trong tay nải ra, tung tăng đi tới gần Thái tử: “Điện hạ!”
Mọi người:…!
Mưa càng lúc càng lớn, đoàn người Thái tử lại đi giữa đường, trước sau đều không có đình hóng gió, phải đi thêm vài dặm nữa mới có chỗ trú mưa.
Trận mưa xuân rơi tí ta tí tách, đoàn người vội vội vàng vàng, trông có hơi chật vật.
Trần Kiểu giơ cao cái dù che đầu mình và Thái tử, cất giọng đau lòng: “Đang yên đang lành sao lại đổ mưa thế này, ta có ướt cũng không sao, nhưng làm ướt Điện hạ chính là tội lớn!”
Tạ Tiên Khanh khẽ nhướng mày, nói: “Trần thế tử nghĩ như vậy thật sao?”
Trần Kiểu thành khẩn gật đầu: “Đương nhiên! Tấm lòng vi thần đối với Điện hạ có trời đất chứng giám! Với quan hệ của chúng ta, ta mà có một miếng cơm là Thái tử sẽ có thêm một cái chén…”
Tạ Tiên Khanh hơi liếc mắt, Trần Kiểu cũng ngẩn cả người.
Thôi tiêu đời, bình thường nàng lừa cái tên ngốc bạch ngọt Vương Thời Cảnh riết quen miệng, lỡ lời rồi!
Trần Kiểu lập tức cười trừ, sửa miệng nói: “Ngài có một miếng cơm thì ta có một cái chén để rửa!”
Tạ Tiên Khanh thấy vẻ mặt buồn cười của nàng, cười mỉa mai: “Không cần ta rửa chén hả?”
Trần Kiểu vỗ ngực, giọng điệu chính trực: “Không cần! Điện hạ quý tựa vàng ngọc, ta nói bậy đó, dù có cũng là ta rửa cho ngài! Ta bao ngài tất!”
Giọng điệu nàng dạt dào cảm xúc, nếu Vương tiểu thiếu niên mà có mặt ở đây, nghe thấy Trần huynh mình luôn tín nhiệm nói như vậy, có lẽ sẽ đau lòng tới đập đầu xuống đất quá.
Tạ Tiên Khanh bị nàng chọc cười, đôi mắt ngập tràn ý cười. Những người xung quanh lén xoa cánh tay nổi da ga, ê hết cả răng.