Sau Khi Làm Đàn Em Của Thái Tử Hắn Liền Bị Ta Bẻ Cong

Chương 45:

Chương Trước Chương Tiếp

Gần đây Trần thế tử nổi bật như mặt trời ban trưa, là hồng nhân trong mắt Thái tử, mấy vị đại nhân gian xảo kia đều bại hết dưới tay nàng, tâm tư thủ đoạn sâu không lường được. Ấy vậy cái tên đồ đệ thiển cận này của ông ta lại không thấy rõ, còn vọng tưởng chèn ép Trần thế tử, quả thực ngu không ai bằng.

Tiểu đồ đệ bị gõ đầu đau điếng nhưng cũng không dám tranh luận, chỉ thành thật nói: “Ta thấy ngứa mắt cái tên chúa nịnh đầm này, ai biết Thái tử lại sủng ái hắn như vậy ai…”

Trương thái giám lạnh lùng lườm hắn ta, đột nhiên phất tay áo bỏ đi: “Ngu không ai bằng!”

Vấn đề hôm nay vốn không nằm ở trên người Trần thế tử, mà là tiểu đồ đệ phạm phải điều tối kỵ của vị kia! Thân là nô tài, điều quan trọng nhất đó là đặt chủ nhân ở vị trí quan trọng nhất. Không làm được điều này thì chủ nhân sẽ không tín nhiệm và trọng dụng ngươi.

Bản thân tiểu đồ đệ vẫn chưa cúc cung tận tụy, không có ích với với Điện hạ, lại còn sử dụng thủ đoạn ngăn cản Trần thế tử một lòng vì Thái tử!

Điều này tương đương với chuyện làm việc thì không ra gì, lại còn ngăn cản đồng nghiệp hoàn thành tốt công việc trở nên nổi bật! Người trước thì năng lực làm việc có vấn đề, là ngu dốt, còn người sau là hạng ác độc.

Trần Kiểu đi phía trước chỉ lo nói chuyện phiếm với Thái tử, còn chuyện của tiểu thái giám khi nãy thì nàng chẳng thèm để vào mắt. Người ưu tú luôn bị ghen ghét, những người này không có cửa trở thành đối thủ của nàng.

Sau khi bị Thái tử kiểm tra bài tập xong, Trần Kiểu lại bắt đầu nịnh hót: “Thái tử điện hạ thật là chăm chỉ khắc khổ, đi theo bên cạnh ngài ta được lợi rất lớn.”

Nếu đổi thành những người ghét đọc sách khác, khi bị khảo bài một mình, chắc là lúc này đã chán chường tới mức ủ rũ cụp đuôi, thế mà nàng lại rất có tinh thần, còn thuận miệng vỗ mông ngựa cấp trên, đúng là người có một không hai trên đời này.

Tạ Tiên Khanh thấy nàng bị nội thị làm khó dễ nên cố ý giải vây cho nàng, nghe vậy thì dở khóc dở cười, nhịn không được mà đưa tay chọt lên trán thiếu niên: “Người đó, ngươi…”

Đầu ngón tay chạm cái trán mềm mại nhẵn nhụi, Tạ Tiên Khanh sửng sốt trong giây lát, không ngờ rằng Trần Kiểu thân là nam tử mà da thịt lại bóng loáng đến vậy.

Hắn rũ mắt, che giấu cảm xúc khác thường trong mắt, chậm rãi rụt tay lại, khẽ vân vê đầu ngón tay giấu sau ống tay áo.

Trần Kiểu không biết những thay đổi trong suy nghĩ của Tạ Tiên Khanh, đưa tay xoa trán mình, ngây thơ nói: “Ta nói sai rồi sao?”

Nàng hơi sáp lại gần hắn, Tạ Tiên Khanh vừa rồi còn thản nhiên đột nhiên lùi về sau một bước. Trần Kiểu kinh ngạc dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn phía Thái tử, không rõ mình đã lỡ lời ở đâu.

Tạ Tiên Khanh cảm nhận chút cảm giác còn quẩn quanh đầu ngón tay, cũng không nói rõ hành vi của mình. Hắn tìm một cái cớ qua loa, khẽ giải thích: “Cô mẫn cảm với mùi hương.”

Trần Kiểu chớp chớp mắt: “Hả?” Nàng khó hiểu giơ tay lên, ngửi ngửi, hoàn toàn không có mùi gì mà.

Nhưng đây đã là lần thứ hai Thái tử nói trên người nàng có mùi, Trần Kiểu thật sự bị tổn thương. Thái tử mẫn cảm với mùi hương, những người theo hầu bên cạnh hắn đều không đeo túi thơm và huân hương, từ sau khi biết quy tắc này Trần Kiểu cũng không dùng huân hương, mỗi ngày đều nghiêm túc tắm rửa.

Tuy rằng nữ giả nam trang, nhưng Trần Kiểu cũng có tâm tính nữ nhi, nhiều lần bị người ta chê trên người mình có mùi, nàng cũng biết xấu hổ.

Trần Kiểu hơi ấm ức: “Ngày mai ta nhất định sẽ tắm rửa thật kỹ.”

Tạ Tiên Khanh đang nghĩ có khi nào vì lời nói của người ngoài mà Trần Kiểu sẽ bắt đầu mất tự tin về bản thân hay không, thì đột nhiên nghe thấy lời nói ngây thơ của nàng, chút cảm xúc khác thường trong lòng hắn lập tức tan đi, hóa thành nụ cười hiền lành đầy bất lực.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)