Lúc Tạ Tiên Khanh nghe xong thì thấy rất bất ngờ, sau đó cũng cúi đầu cười khẽ, cảm thấy đương nhiên. Chuyện này đúng là phù hợp với tính tình bướng bỉnh của Trần Kiểu.
Trần Kiểu ôm tâm trạng thoải mái đi ra khỏi phủ Thái tử, sau khi ra khỏi phủ, nàng không leo lên ngay xe ngựa mà đứng trước cửa nhìn con đường từng đi qua.
Sắc trời đã tối, cộng thêm lệnh cấm đi lại ban đêm làm bốn bề quạnh quẽ, trên đường phố chỉ có một xe ngựa Hầu phủ đang chờ nàng.
Trần Kiểu ngơ ngác nhìn phía phủ Thái tử, vẻ mặt không rõ.
Chắc chắn sẽ có rất nhiều người hiến đồ cho Thái tử, nhưng Thái tử bận rộn công việc, chắc chắn sẽ không nhớ rõ từng món để hỏi đến, cho nên phần lớn đồ được dâng lên đều đóng mạng nhện trong nhà kho.
Lúc Trần Kiểu mang vò rượu này đến đã nghĩ tới kết cục vò rượu này, có lẽ nó sẽ bị bỏ quên trong góc nào đó, sau đó từ từ bị quên đi.
Trần Kiểu không ngờ rằng Tạ Tiên Khanh lại khui vò rượu rồi uống chung với nàng.
Nàng lựa chọn không sai, quả nhiên Tạ Tiên Khanh là Trữ quân ưu tú, cấp trên tốt tính. Nàng phải cố gắng nỗ lực, trở thành tri kỷ bên người, tranh thủ sớm ngày trở thành tiểu đệ số một của Thái tử!
Nghĩ vậy, ánh mắt Trần Kiểu đột nhiên trở nên kiên định. Nàng xoay người trèo lên xe, nói với tên hầu đánh xe: “Về Hầu phủ đi.”
Thái tử không tin quỷ thần, nhưng khi mẫu thân hắn còn sống rất tín Phật, cho nên mỗi năm hắn đều sẽ đi một chuyến chùa Đại Minh cầu phật thay Tiên Hoàng hậu. Tuy rằng còn chưa công khai, nhưng Trần Kiểu lại rất may mắn gia nhập đoàn người hầu đi chùa.
Chùa Đại Minh xây dựng trên núi ở ngoại ô, xe ngựa chỉ có thể đi đến dưới chân núi, muốn lên núi phải đi bộ thêm một đoạn đường nữa, đi đi về về ước chừng tốn mất một ngày.
Vì Thái tử đi lễ Phật thay mẫu thân, để biểu đạt thành ý, lên núi cần phải tự mình đi bộ. Lãnh đạo đi bộ, cấp dưới cũng đâu thể nhàn nhã ngồi kiệu với cưỡi ngựa được, đó là chán sống.
Đi bộ mệt người, đổi thành ngày thường Trần Kiểu sẽ không ham đi chuyến này. Nhưng đây là cơ hội tốt, nàng không thể không đi.
Trần Kiểu chuẩn bị lương khô đầy đủ, còn mang theo vài túi nước, và ống trúc đựng sương sớm thoảng hương hoa quế. Nàng nghĩ đã làm tiểu đệ thì phải làm hết phận sự, cúc cung tận tụy, phải trở thành cánh tay đắc lực của lãnh đạo, khiến lãnh đạo thiếu mình là không được.
Tới ngày đi chùa, Trần Kiểu chuẩn bị đầy đủ hành trang đi theo bên cạnh Thái tử: “Điện hạ khát nước không? Ta mang theo nước hoa quế.”
“Điện hạ muốn uống trà không?”
“Điện hạ ăn miếng bánh gạo nếp đi, ngọt lắm! Ta còn mang theo một lọ mứt thanh mai, khai vị hay giải ngán đều được, pha với nước cũng không tệ chút nào.”
“Hôm nay mặt trời hơi chói, ta có mang theo dù, Điện hạ có muốn che nắng không?”
Trước ngực Trần Kiểu đeo một cái rổ trúc, những món đồ nàng đã chuẩn bị cho chuyến đi này xếp chỉnh tề bên trong.
Thỉnh thoảng nàng sẽ móc đồ ra khỏi giỏ tre, có khi là một hộp điểm tâm, có khi là mấy quả thanh mai, lúc khát nước sẽ lấy ống trúc ra, uống hai hớp sương sớm tự mang theo.
Đường lên núi thỉnh thoảng sẽ có thỏ hoang nhảy nhót, Trần Kiểu còn vén ống tay áo lên nóng lòng thử sức với bộ môn bắt thỏ. Nàng chuẩn bị quá đầy đủ, thái độ quá nhàn nhã, cứ như nàng không phải đang leo núi mà là dạo chơi ngoại thành.
Thái tử đã đi con đường lên núi này rất nhiều lần, vì mẫu hậu, nên lần nào đi tới đây tâm trạng của hắn đều rất nặng nề, đây là lần đầu tiên hắn thấy nhẹ nhàng và vui vẻ như thế, đến mức hắn còn thấy phong cảnh nhàm chán ven đường cũng trở nên mới mẻ hơn nhiều.