Sau Khi Làm Đàn Em Của Thái Tử Hắn Liền Bị Ta Bẻ Cong

Chương 42:

Chương Trước Chương Tiếp

Trần Kiểu bị răn dạy như vậy cũng không tức giận, mà chỉ chậm chạp “ồ” lên một tiếng. Nàng rụt cổ, khẽ lẩm bẩm: “Ta không nói năng mê sảng, mà trong lòng ta điện hạ là người rất quan trọng thật mà.”

Cơm cha áo mẹ đấy, không quan trọng sao cho được. Tánh mạng của nàng và cả nhà đều treo hết lên người đối phương rồi, chắc chắn là rất quan trọng.

Thân hình thiếu niên nhỏ xinh, ánh mắt trong veo, dưới ánh trăng làn da càng trắng nõn, mặt mày tinh xảo, lúc nhỏ giọng thanh minh cũng chỉ có chân thành, không có oán trách.

Đột nhiên Tạ Tiên Khanh nhớ đến một từ, đáng thương đáng yêu, trong lòng đột nhiên mềm nhũn.

Ai mà không thích người khác khen mình đâu cơ chứ? Cho dù là hắn được tán thưởng là người hợp với vị trí Trữ quân nhất thì Tạ Tiên Khanh cũng không ngoại lệ.

Trước khi gặp Trần Kiểu, Tạ Tiên Khanh tự nhận mình xử sự công bằng, tuân thủ nghiêm ngặt chức trách Trữ quân, thân hiền thần xa tiểu nhân, chán ghét hạng người a dua nịnh hót.

Nhưng mà sau khi gặp được Trần Kiểu, Tạ Tiên Khanh mới phát hiện bản thân vẫn chỉ là một người phàm tục, biết rõ thiếu niên cố ý lấy lòng mình, nhưng trong lòng vẫn không nén được cảm giác vui mừng, thiên vị nàng.

Dù sao ở độ tuổi của Trần Kiểu, rất ít người có mục tiêu rõ ràng và bất chấp vì quyết tâm của mình như vậy. Chỉ mỗi tính quyết đoán, hành sự tùy theo hoàn cảnh là đã khiến nàng thắng quá nhiều người rồi.

Lúc Tạ Tiên Khanh bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ của bản thân thì không khỏi cảm thán tâm tính của Trần Kiểu, mấy câu nói khiến người ta không biết nên khóc hay cười nàng chỉ cần há miệng là thốt ra được ngay, nếu nàng thích được con gái nhà ai, chỉ dựa vào cái miệng này đã đủ sức dụ người ta say như điếu đổ.

Lúc Tạ Tiên Khanh ngẩng đầu ngắm trăng, Trần Kiểu lại tự hỏi chuyện mình theo Thái tử đi chùa.

Mọi người đều biết, chỉ có tâm phúc mới có thể theo lãnh đạo đi công tác. Thái tử để nàng theo hắn đi chùa tế Tiên Hoàng hậu, bỏ bốn lên năm chứng minh hắn đã coi nàng là tâm phúc rồi!

Cơ hội tỏ lòng trung thành tốt như vậy, người một lòng muốn phấn đấu làm tiểu đệ số một như nàng sao có thể bỏ lỡ!

Trần Kiểu càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất tốt, lập tức cất lời chính đáng: “Vì ngài phân ưu là đạo nghĩa mà ta không thể chối từ, bây giờ ta lập tức về nhà thu dọn đồ đạc, đến lúc đó xuất phát theo ngài!”

Nàng xoa tay hầm hè, cứ như muốn thi triển bản lĩnh về nhà ngay lập tức vậy. Nàng nói xong chuẩn bị đi về ngay, chỉ sợ mình chậm chân một chút, Thái tử sẽ đổi ý không dẫn theo nàng.

Tạ Tiên Khanh chăm chú nhìn theo bóng lưng thiếu niên, bỗng nhiên gọi nàng lại, hỏi một câu không liên quan: “Ngươi lấy rượu của Kinh Triệu Doãn thế nào vậy?”

Trần Kiểu khó hiểu quay đầu lại, rồi phóng khoáng nói: “Ta xin thẳng luôn.”

Tạ Tiên Khanh nhướng mày: “Ngươi xin là hắn cho?”

Hành động và lời nói vô ý tứ hôm nay của Trần Kiểu làm chủ nhân yến hội, cũng là con trai Kinh Triệu Doãn cực kỳ bực mình. Thái tử rất tò mò Trần Kiểu làm cách nào thuyết phục đối phương đang cực kỳ thịnh nộ đồng ý tặng cho nàng một vò rượu ngon.

Trần Kiểu nói với giọng hợp tình hợp lý: “Ta nói với hắn là ta cảm thấy hương vị rượu này không tệ, muốn mang một vò trở về tặng cho Thái tử. Hắn ta nghe xong lập tức đồng ý, còn đặc biệt đi tới hầm rượu lựa chọn cẩn thận rồi tặng cho ta.”

Nói đến đây, Trần Kiểu cười đầy gian xảo: “Nói đến cũng lạ thật, rượu vừa nãy ta uống cùng điện hạ hương vị còn ngon hơn cả rượu uống ở hội thơ nữa đấy.”

Trần Kiểu cười khúc khích, thái độ bình tĩnh, nói thẳng ra là mình mượn tên tuổi Thái tử để xin rượu. Ánh trăng dịu nhẹ, chiếu trên người thiếu niên, mặt hồ lấp lánh ánh sáng nhạt, đẹp đến nao lòng.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)