Trần Kiểu sửng sốt một chút, rồi nói ngay không nghĩ ngợi nhiều: “Còn cả vịt quay cũng không tệ, nhưng không có cách nào đóng gói mang về!”
Từ sơn trang về tới Trường An phải mất hơn một canh giờ, cho dù nàng có thể nhờ đầu bếp đóng gói để mang về thì tới phủ Thái tử cũng nguội ngắt rồi. Hơn nữa đưa rượu là chuyện tao nhã, chứ đưa một con vịt quay thì nhìn ra thể thống gì? Nàng mà làm vậy có khác gì kẻ ngốc đâu.
Trần Kiểu có logic của riêng nàng, sau khi Tiên Khanh nghe nàng nói vậy đã hơi nhướng mày.
Ý hắn muốn ám chỉ là Trần Kiểu tới hội thơ thì phải chăm chỉ thỉnh giáo như vị học trò, tham thảo học thuật, nào ngờ nàng ngốc lại chỉ biết ăn với chả uống.
Trần Kiểu hoàn toàn không biết bản thân lại bại lộ lần nữa, nàng kể lại những chuyện xảy ra ở hội thơ.
Nghe thấy Trần Kiểu dẫn theo Vương Thời Cảnh cùng nhau ăn uống, rồi còn không quên cổ vũ những người khác tiếp tục ngâm thơ câu đối, Thái tử dở khóc dở cười.
Cho dù hắn không tận mắt nhìn thấy thì cũng có thể hình dung ra lời nói và việc làm hôm nay của Trần Kiểu đã tạo cho những người tham gia hội thơ hôm nay bóng ma lớn cỡ nào. Quả nhiên chỗ nào có Trần Kiểu là chỗ đó có kịch để hóng.
Tạ Tiên Khanh hiếm khi nảy sinh cảm giác hứng thú, cảm thán nói: “Cảnh tượng thú vị như vậy, tiếc là Cô không có mặt.”
Tạ Tiên Khanh không nhận được thư mời hội thơ, hắn là Trữ quân bận trăm công ngàn việc, mấy con cháu nhà quyền quý đó sao dám to gan dùng hội thơ để làm phiền hắn. Bộ không thấy hồi tiệc đại thọ của Hữu tướng hả, có rất nhiều đại thần còn không có cơ hội cùng dự yến với Thái tử, bọn họ có tài cán gì mà được ngồi chung một phòng với Thái tử cơ chứ.
Trần Kiểu không an ủi hắn, ngược lại xua tay nói: “Có gì hay mà đi kia chứ. Tuy rằng đồ ăn cũng không tệ lắm nhưng mấy trò chơi ở đó chẳng thú vị chút nào. Thời gian của Điện hạ vô cùng quý giá, tốt nhất đừng lãng phí thời gian.”
Nàng nhớ tới vì hội thơ này mà mình phải ngồi xe ngựa xóc nảy tận bốn tiếng đồng hồ, lập tức siết chặt tay, thề thốt: “Sau này nếu có người rủ ta đi tham gia mấy buổi tụ hội thế này, ta cũng không thèm đi.”
Tạ Tiên Khanh nhướng mày, chần chừ nói: “Vậy thì không khéo rồi, mấy ngày nữa Cô định đến chùa Đại Minh ở ngoại ô, vốn định mời Trần thế tử đi cùng, bây giờ xem ra Cô làm khó người khác…”
Hắn còn chưa nói xong, Trần Kiểu trợn tròn mắt, lập tức sửa miệng: “Điện hạ nói vậy làm gì chứ? Trong lòng ta ngài là người kinh tài tuyệt diễm, sao có thể so sánh với người ngoài?”
Tuy là Tạ Tiên Khanh biết cái miệng Trần Kiểu chúa tâng bốc nịnh đầm không đáng tin, nhưng không khỏi bị nàng chọc cười, hắn cố tình hỏi: “Cô không phải người ngoài?”
Đôi mắt Trần Kiểu tròn xoe trong veo, nghiêm túc nói: “Thứ lỗi cho thần trèo cao, trong lòng ta điện hạ không khác nào người thân ruột rà cùng chung máu mủ, là người cực kỳ cực kỳ quan trọng. Đừng nói là chỉ theo ngài đi chùa, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, bất cứ giá nào vi thần cũng đều sẽ có mặt!”
Trần Kiểu có một tính chất đặc biệt, mấy lời vuốt mông ngựa phát ra từ miệng nàng luôn có cảm giác chân thành đầy tình ý, cũng đầy thành khẩn. Nếu là người khác nói những lời này sẽ cảm thấy rất xấu hổ, nhưng với nàng nó cứ như điều hiển nhiên, khiến ai cũng thán phục.
Nhìn đi, chỉ là đi chùa thôi mà nàng còn có thể nói tới mức như lên núi đao xuống biển lửa. Nếu như ở thời loạn lạc, cái miệng cứ thích ra vẻ ta đây này rất giống mấy gian thần giỏi đổi trắng thay đen.
Tạ Tiên Khanh cười gằn hai tiếng, nói với nàng: “Sau này không được hồ ngôn loạn ngữ.”