Sau Khi Làm Đàn Em Của Thái Tử Hắn Liền Bị Ta Bẻ Cong

Chương 40:

Chương Trước Chương Tiếp

Cho nên thứ hôm nay nàng đưa cho Thái tử không phải rượu mơ xanh bình thường, mà thân là tiểu đệ, thời thời khắc khắc luôn để lãnh đạo ở vị trí đặc biệt nhất trong lòng!

Trần Kiểu biết rõ, làm tiểu đệ là phải tri kỹ, phải nghĩ đến đại ca mọi lúc mọi nơi. Trong lòng ngươi phải có đại ca thì đại ca mới để ngươi trong lòng!

Giờ phút này Trần Kiểu ngàn vạn lần không ngờ rằng kế hoạch của mình lại thành công như vậy, sau này Thái tử thật sự để nàng trong lòng, có điều hơi khác chút chút so với tưởng tượng của nàng.

Bây giờ nàng vẫn rất ngây thơ, chỉ đơn giản là coi mình là tiểu đệ, nỗ lực và cố gắng lấy lòng Thái tử vì tiền đồ của bản thân.

Trần Kiểu dè dặt đặt vò rượu mơ xanh lên bàn đá, bởi vì xe ngựa xóc nảy nàng sợ để trên bàn vò rượu rơi ngã nên cả đường đi đều ôm trong lòng, vì sợ thị vệ giành mất công lao của mình nên thậm chí nàng còn chẳng chịu để người khác bê hộ, tự mình mang vào trong phủ.

Tuy một vò rượu không nặng lắm nhưng cũng hơi đầm tay, Trần Kiểu vốn không khỏe mạnh gì cho cam, nên ôm khư khư cả đoạn đường làm hai tay nàng mỏi như. Sau khi nàng cẩn thận đặt vò rượu lên bàn thì rụt tay lại ngay, lén thọc tay vào ống tay áo để xoa hai cánh tay đang run lên.

Động tác nàng rất khẽ, cũng không phải nàng cố tình làm thế. Nhưng trùng hợp ngay lúc Tạ Tiên Khanh liếc mắt nhìn sang, tâm trạng bỗng trở nên phức tạp.

Cảm giác được người khác nhớ đến nói thật rất khác biệt, nếu nói không cảm động thì là giả.

Chân tình đáng quý, cho dù Trần Kiểu cũng có vài toan tính riêng nhưng Thái tử cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua, không so đo quá nhiều.

Hắn liếc mắt nhìn nội thị hầu hạ bên cạnh, chỉ một lát sau đã có người khom lưng dâng lên một cái đĩa, bên trên để hai chung rượu.

Rượu nhanh chóng được rót ra, Tạ Tiên Khanh nếm một ngụm, khẽ nói: “Rất tốt.”

Rượu xác thật là rượu ngon. Tạ Tiên Khanh bộn bề công vụ, ngày thường lên triều còn phải đấu trí với mấy vị hoàng đệ không bớt lo, đã lâu rồi hắn chưa được thư thả uống rượu như vậy.

Trần Kiểu vẫn luôn cẩn thận quan sát nét mặt của Thái tử, nghe thấy đối phương hài lòng, lúc này mới khẽ thở phào. Nàng không giấu được nụ cười đắc ý: “Thật sao? Tổ phụ của ta thích uống rượu lắm, rượu mà ông cụ thưởng thức cũng phải hơn trăm loại, ta thường hay theo ông cụ phẩm rượu. Châu công tử nhà Kinh Triệu Y tính tình nhàm chán, nhưng rượu nhà hắn ta đúng là không tệ.”

Nếu rượu không ngon thì chắc chắn nàng sẽ không mang đến để làm lãng phí thời gian của Thái tử.

Chén rượu là dùng ngọc thạch quý báu để chế tác thành, chỉ to hơn ngón cái một chút. Tạ Tiên Khanh cho rằng say rượu hỏng việc, uống rượu phải khống chế lượng rượu vừa phải, sau khi uống vài chung đã đặt chén rượu xuống.

Lãnh đạo không uống, Trần Kiểu cũng không dám uống nhiều. Nàng sợ mình uống rượu vào rồi say xỉn, nói ra mấy lời không nên.

Ánh trăng mờ mờ, hai người cảm nhận gió nhẹ thổi qua mặt hồ, thoải mái nói chuyện phiếm.

Mới vừa rồi còn chưa phát hiện, bây giờ hai người đứng gần nhau, trong làn gió đêm, đột nhiên Tạ Tiên Khanh lại ngửi thấy mùi hương hoa quế thoang thoảng.

Trong gió đêm dịu nhẹ, hương thơm ngọt ngào quẩn quanh đầu mũi.

Tạ Tiên Khanh khẽ nhíu mày. Trần thế tử tuổi còn nhỏ, đoán chừng là thích mùi hương này cho nên mới không màng luật cấm bất thành văn ở phủ Thái tử mà đeo liên tục.

Nhưng Trần Kiểu là đấng nam nhi, thích Long Tiên Hương, hay trầm hương cũng được, tại sao lại thích mùi hương hoa quế như con gái thế này.

Tạ Tiên Khanh khẽ khụ một tiếng, rồi nói sang chuyện khác: “Trần thế tử tới hội thơ một chuyến, chỉ chú ý đến rượu ngon thôi sao?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)