Vương Thời Cảnh thấy mấy công tử khác giận tái mặt, đẩy nhẹ cánh tay Trần Kiểu, dè dặt nói: “Có khi nào mình quá đáng thật không?”
Trần Kiểu tỏ vẻ ngạc nhiên: “Chúng ta chỉ ăn có một chút thôi, thế mà cũng coi là quá đáng hả?”
Vương tiểu công tử đang lúc đói bụng, nghe vậy gật đầu: “Nói cũng phải.” Bởi vì địa vị của hắn ta nên từ khi sinh ra hắn ta đã không thiếu người bu bám lấy lòng, cho nên chẳng hề để tâm đến chuyện này.
Buổi thơ yến kết thúc trong qua loa, dưới sự dẫn dắt quái đản của Trần Kiểu, mọi người đói rã ruột không còn tâm trạng tiếp tục ngâm thơ làm câu đối, tất cả bắt đầu học theo nàng ăn cơm.
Trở về từ thơ yến, trưởng bối trong nhà không khỏi dò hỏi họ về chuyện hôm nay. Những người này đều là con cháu nhà quyền quý, cha là quan lớn trong triều, đương nhiên cũng lớn lên trong sự o bế, đã bao giờ gặp qua người như Trần Kiểu đâu.
Lập tức căm giận mắng mỏ, bắt đầu từ lời nói, việc làm của Trần Kiểu, đến cả chuyện nàng chỉ cắm đầu ăn uống, không những thế lại còn ăn đến là ngon nghẻ.
“Nửa bàn vịt quay cộng một con cá, lại thêm ba đĩa bánh hạnh nhân! Còn cả một chén cơm tẻ!”
Trần Kiểu trông thì nhỏ nhỏ gầy gầy, không ngờ lại ăn mạnh đến vậy!
Sau khi nói xong, đám con ông cháu cha này mới ý thức được Trần Kiểu mà họ đang chửi bới tuy là bạn đồng trang lứa với họ nhưng cũng là Trần thế tử mà cha căn dặn họ phải lấy lòng.
Vì thế bắt đầu xấu hổ im miệng, thấp thỏm chờ cha dạy dỗ.
Không ngờ rằng ngay lúc này, một giọng nói còn chấn động hơn vang lên, phụ thân của bọn họ căm giận tán đồng nói: “Thằng ranh Trần Kiểu đó! Con nói đúng!”
“Da mặt thằng ranh con đó đúng là dày như tấm thớt! Chẳng hề lễ phép chút nào!”
Những người này cũng có vô số thù mới hận cũ, ai ai đều ôm một bụng tức trước cái tên Trần Kiểu “có một không hai” này, đêm nay có vô số người không hẹn mà cùng mắng mỏ nàng tới tận khi hừng đông, tình cảm cha con tăng lên ngùn ngụt.
Trần Kiểu còn không biết bản thân đơn phương xúc tiến tình cảm cha con của vô số gia đình, nếu nàng biết, có lẽ cũng chỉ cười cho qua chuyện.
Cuộc sống “ăn chơi trác táng” cũng không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng, mỗi nơi cứ phải tới lui vài canh giờ, cho dù bây giờ Trần Kiểu rất muốn về nhà đánh một giấc thật ngon, thì nàng vẫn phải chạy tới chỗ thủ trưởng Thái tử điểm danh.
Sau một thời gian ở chung, cho dù Trần Kiểu tự nhận bản thân che giấu rất tốt, nhưng không ngờ rằng nàng đã bị Thái tử nhìn thấu, bao gồm cả chút mưu kế ba năm bảy đi làm, hai tư sáu ở nhà nghỉ ngơi, đoán ra nàng là người lười biếng.
Cho nên khi Tạ Tiên Khanh biết được hôm nay Trần Kiểu phải đi tham gia hội thơ, hắn đã nghĩ nàng sẽ không tới, nhưng không ngờ tới sẩm tối, trong lúc hắn đang phê chữa công văn, nội thị đi vào thông báo rằng Trần Kiểu cầu kiến.
Trong phủ Thái tử.
Hồ nước trong vắt thấy đáy, cá tung tăng bơi lội. Thái tử lẳng lặng đứng ven hồ, đầu ngón tay vê viên thức ăn cho cá, từ từ rải xuống hồ, nhỏ nhẹ nói: “Hội thơ tan rồi sao không về nhà nghỉ ngơi?”
Trần Kiểu cẩn thận thả món đồ mình đã ôm cả đường đi xuống, tung tăng lại gần Thái tử, nở nụ cười lấy lòng: “Rượu mơ xanh trong tiệc của nhà Kinh Triệu Doãn có hương vị rất đặc biệt, sau khi thần nếm vài lần thì cảm thấy rất thích, không khỏi nghĩ đến Thái tử, cho nên cố tình mang một vò về cho Điện hạ.”
Tuy nàng không có nói rõ, nhưng giữa những hàng chữ đều cho thấy bản thân nàng để Thái tử trong lòng, ngay cả khi tham gia yến hội cũng không quên nhớ tới Thái tử ở Trường An xa xôi, yến hội tan rồi còn “ngàn dặm xa xôi” mang về cho đối phương một phần.