Điểm tâm tinh xảo, cá hồi hấp, vịt quay ngọt mà không ngán, Trần Kiểu ăn đến là sung sướng.
Vương tiểu thiếu niên ngây thơ thấy vậy thì ngẩn ngơ, hỏi: “Trần huynh không làm thơ sao?”
Trần Kiểu gắp một miếng thịt vịt, thoải mái nói: “Không làm.”
Vịt quay ướp ngon miệng, nướng trên củi đến chín mềm, mỗi một miếng thịt vịt như gãi đúng chỗ ngứa, thơm ngọt mà không ngán, lúc cắn xuống còn ứa ra chút nước sốt.
Nàng điên rồi mới ngó lơ những món ngon tuyệt vời này mà căng não làm thơ.
Vương Thời Cảnh nắm lấy bút, dè dặt nói: “Vậy chẳng phải là sẽ mất mặt lắm sao?”
Trần Kiểu cũng tỏ vẻ ngạc nhiên đáp lại: “Mất mặt thì mất mặt thôi, dù sao chúng ta cũng có mặt mũi đâu mà lo mất.”
Không viết sẽ không sợ mất mặt, chứ cố gượng ép viết ra, văn chương không hay nói không chừng còn bị người ta ngâm nga trào phúng, vậy càng mất mặt hơn.
Vương tiểu thiếu niên vò đầu ngậm nghĩ, gật đầu nói: “Huynh nói đúng.”
Hắn ta ngẫm một chút rồi nhìn Trần Kiểu với vẻ sùng bái, nói: “Trần huynh quả là sáng suốt, nếu mà ta cũng mặt dày không biết xấu hổ giống huynh thì hay quá.”
Trần Kiểu:…?
Thấy vẻ mặt của nàng, Vương Thời Cảnh gãi đầu: “Ta nói không đúng sao?”
Trần Kiểu ăn một hạt đậu phộng, bình tĩnh nhắc nhở: “Tốt nhất huynh nên chăm chỉ học hành đi, đừng có mong lang bạt giang hồ làm gì.”
Vương tiểu thiếu niên trợn mắt, khó hiểu: “Tại sao chứ?”
Trần Kiểu thờ ơ nói: “Vì ta thấy với EQ của huynh, hành tẩu giang hồ rất nguy hiểm.” Nàng không đánh lại Vương Thời Cảnh, chứ không chắc chắn sẽ đấm hắn ta một cái.
Cuối cùng Vương Thời Cảnh cũng quyết định theo bước chân của hảo huynh đệ, thả bút trong tay xuống, theo nàng thưởng thức món ngon.
Vì thế trong yến hội, khi những người khác đối thơ thưởng trăng, Trần Kiểu và Vương Thời Cảnh lại thưởng thức món cá lư tươi ngon nhất, lúc những người khác chơi đoán chữ đối thơ, họ lại uống rượu hoa quế, khi những người khác cười đùa giải đố thì hai huynh đệ Trần Kiểu gọi người hầu lại hỏi có thể thêm một phần cá lư không.
Mọi người cạn lời cứng họng:… Hai tên này đúng là quá đáng.
Nhưng mà nhìn hai người này ăn uống ngon miệng thật, họ bận rộn đối thơ luận tranh từ nãy đến giờ, vẫn chưa rảnh rang ăn thử miếng cá hồi thượng hạng nào, phải biết rằng mấy thứ này đều là hàng tươi sống tốn rất nhiều tiền để vận chuyển tới.
Dù vậy mấy vị văn nhân này lại ngại buông phong phạm của mình, thơ hội đạp thanh, quan trọng nhất chính là làm thơ, bồi dưỡng biểu hiện cao thượng và khí khái văn nhân của mình. Trong trường hợp này mà cứ lo ăn ăn uống uống, tin này mà truyền ra thì bọn họ còn mặt mũi sao?
Cho nên ăn là không thể nào, mà bọn họ không thể ăn, đương nhiên Trần Kiểu cũng không được ăn! Như vậy mới công bằng.
Mọi người lập tức dừng cuộc trò chuyện, lặng lẽ đảo mắt nhìn về phía Trần Kiểu, ẩn ý muốn dùng ánh mắt để ngăn cản hành vi vi phạm quy định của nàng.
Bầu không khí trở nên lặng ngắt như tờ, xung quanh chỉ có tiếng gió lùa qua lá liễu, Vương tiểu thiếu niên là người đầu tiên phát hiện ra bầu không khí kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn thấy vô số ánh mắt đang nhìn họ, hốt hoảng tới mức quên nuốt miếng cá trong miệng.
Lúc Vương Cảnh Thời đưa tay đẩy cánh tay Trần Kiểu thì nàng đang chăm chỉ gắp một miếng cá Lư, nàng khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, nhướng mày nói: “Chư vị huynh đài sao thế?”
Giọng nói của nàng pha đầy ngạc nhiên: “Mọi người cứ tiếp tục đi, không có tiếng trò chuyện ríu rít của mọi người, ta ăn cũng không thấy ngon.”
Mọi người:… Ngươi nghĩ bọn ta đến đây là để trợ hứng cho bữa ăn của ngươi hả?
Lại còn nói không có hứng ăn uống gì, đũa của ngươi gắp còn nhanh hơn người khác, đã ăn hết hai chén cơm rồi mà còn nói ăn không thấy ngon à?