Mà thế tử phủ Vĩnh An hầu như Trần Kiểu mà đứng cạnh Vương Thời Cảnh hoàn toàn bị lu mờ. Mọi người liếc nàng một cái, sau đó không do dự mà đi thẳng tới bắt chuyện với Vương Thời Cảnh.
Có người nhíu mày, tiến lên một bước quan tâm thăm hỏi: “Vương công tử đây là?” Hắn ta mới vừa tới gần một chút thì Vương Thời Cảnh lại bắt đầu nôn khan, mọi người im phăng phắc.
Vì không muốn bị đồn là bản thân bị công tử phủ Hữu Tướng nôn ói lên người, tất cả mọi người đều ăn ý không chịu nhích người, cảnh tượng cực kỳ xấu hổ.
Trần Kiểu thì không lo lắng, nàng từ tốn đi tới bên cạnh Vương Thời Cảnh, vỗ bả vai hắn, cảm thán: “Thời Cảnh huynh à, đường đi gập ghềnh, ta đã nói là không được đọc sách trên xe ngựa rồi, dù sao huynh xem cũng có hiểu đâu, thế mà chẳng chịu nghe lọt tai. Giờ thì hay chưa, say xe rồi đúng không?”
Đường xá thời cổ đại không được trải xi măng bằng phẳng như hiện đại. Trong thành Trường An còn ổn một chút, nhưng đường cái vùng ngoại thành thì khác, chỗ nào đường đẹp chính là dùng mấy loại đá to nhỏ khác biệt xếp thành, còn chỗ nào xấu chỉ toàn bùn lầy, xe ngựa mà chạy qua là xóc nảy kinh khủng.
Trong tình huống này, chẳng biết cọng dây thần kinh nào của Vương Thời Cảnh bị chập, cứ khăng khăng phải đọc sách trên xe, kết quả là bị say xe rồi.
Vương tiểu thiếu niên cúi đầu nôn khan, ấp úng nói: “Ta muốn thi… Trạng Nguyên…”
Khóe miệng Trần Kiểu giật đùng đùng, đoán chừng có khi tên này lại bị Hữu tướng kích thích nữa rồi.
Hầy, còn trẻ người non dạ quá!
Châu công tử - chủ nhân thơ yến này thấy không khí hòa hoãn, chủ động đi lên nói: “Trần thế tử, lại gặp mặt.” Trường An không lớn, bọn họ đều là con cháu quyền quý, tuy rằng không thể nói là thân thiết, nhưng cũng đã từng gặp mặt nhau.
Trần Kiểu nhìn hắn ta, vui mừng chắp tay nói: “Chào Châu công tử, chào Châu công tử.”
Nàng ngẩng đầu nhìn mặt trời, thấy mặt trời đã cao hơn cây sào, đưa tay hất mấy sợi tóc rũ trên vai ra sau lưng, hai tay đan vào nhau: “Ta bấm tay tính toán, có phải đã đến giờ ăn trưa rồi không?”
Sơn trang suối nước nóng này cách thành Trường An mấy chục dặm, đường đi ở cổ đại lại không bằng phẳng, Trần Kiểu ngồi trong xe một canh giờ mới tới được đây!
Một canh giờ, là hai tiếng lận đó. Ban đầu nàng tính tới đây thưởng thức cảnh xuân, ai ngờ đường đi xốc nảy, bây giờ mông cũng đau, bụng đói réo lên ùng ục, đầu còn hơi xẩy xẩm, chỉ muốn ăn cho xong rồi về nhà ngủ nghỉ sớm thôi.
Sau khi Trần Kiểu hỏi câu này xong, khóe mắt Châu công tử giật liên hồn. Cha hắn ta là Kinh Triệu Doãn, tiếp xúc rất nhiều hạng tiểu dân chợ búa, cũng có vương công quý tộc, luôn nói với hắn ta rằng trên đời này kiểu người nào cũng có, hắn ta vẫn chưa thành thạo cách đối nhân xử thế đâu.
Châu công tử ra ngoài du học một năm, tự nhận bản thân đã trưởng thành rất nhiều, nhưng không ngờ mới về Trường An, ngày đầu tiên đã gặp Trần Kiểu và Vương Thời Cảnh, rồi suýt nữa nổi sùng ngay tại chỗ.
Hắn ta miễn cưỡng đáp lại vài câu, sau đó vội vàng bỏ đi cùng vài vị công tử khác.
Trần Kiểu nhìn theo bóng lưng của họ khuất sau nội môn trang viên, đưa tay nhận lấy nước mà người hầu mới đưa tới, vỗ vai Vương tiểu thiếu niên, đưa cho hắn ta: “Súc miệng đi.”
Vương Thời Cảnh nôn khan tới ứa cả nước mắt, nhận lấy nước tu ừng ực, đột nhiên hắn ta hỏi: “Trần huynh, huynh có thể nói cho ta biết tại sao huynh lại đoán trước được không?”
Trần Kiểu hơi nhíu mày, khó hiểu: “Cái gì?”
Ánh mắt Vương Thời Cảnh ngập tràn sùng bái, thành khẩn nói: “Ngày hôm qua huynh đã dặn dò ta trước khi đi không được ăn nhiều, là vì đã đoán ra được ta sẽ bị say xe sao?”