Nàng vừa nói chuyện vừa vuốt ngực, vẻ mặt diễn rất lố, tỏ ra đau lòng, đủ cả hình lẫn tiếng.
Những người khác:… Quả nhiên, nàng vẫn là chúa nịnh đầm khiến mọi người ngứa mắt kia.
Tạ Tiên Khanh đứng bên cạnh cụp mắt, nhìn điệu bộ đóng kịch dạt dào cảm xúc của Trần Kiểu, khẽ cong môi. Sau đó hắn dẫn đầu cất bước, bình tĩnh đi vào trong phòng.
Trần Kiểu còn đang diễn kịch, lặng lẽ nhướng mắt, rồi ngạc nhiên khi phát hiện ra Thái tử đã bước đi mất rồi. Chẳng lẽ cái tên này không nghe thấy màn biểu diễn vừa rồi của nàng à?
Vậy chẳng phải nàng bày tỏ lòng trung thành công cốc rồi sao?
Trần Kiểu lập tức kéo vạt áo lên, bước vội theo sau: “Chờ…. Điện hạ, điện hạ từ từ đã!”
Vào trong phòng, Thái tử buông chung trà, đột nhiên quay đầu lại nói với Trần Kiểu đang dè dặt lấy lòng bên cạnh: “Tính tình Tiểu Ngũ đa nghi, mấy ngày gần đây ngươi ra ngoài phải cẩn thận một chút.”
“Tạ Thái tử nhắc nhở.” Mạng nhỏ quan trọng, Trần Kiểu cũng không dám qua loa, lập tức quyết định mấy ngày gần đây phải tăng số tùy tùng lên gấp ba.
Thấy Trần Kiểu thật sự quan tâm chuyện này chứ không phải đáp cho có lệ, Tạ Tiên Khanh càng có thiện cảm với nàng hơn.
Ban đầu hắn nghĩ Trần Kiểu chỉ là một thiếu niên khá ma lanh thôi, nhưng nhìn biểu hiện của nàng trong hôm nay, cho dù là vì để đạt được lợi ích mà không tiếc công sức, hay là dùng lời nói để chèn ép đám người Ngũ hoàng tử tới mức không có sức chống cự, hay là dù lâm nguy vẫn không chùn bước mà dũng cảm đấu tranh vì hắn, đều khiến phải Thái tử lau mắt mà nhìn.
Cẩn thận săn sóc, không kiêu không bất mãn, tiến thoái vừa đủ. So sánh với mấy vị hoàng đệ bừng bừng dã tâm kia, Trần Kiểu một lòng phân ưu giúp hắn có vẻ tốt hơn quá nhiều.
Hộ Bộ đã bị Thái tử khống chế từ lâu, ấy mà mấy ngày gần đây lại liên tiếp xảy ra chuyện, đoán chừng nội bộ có người làm phản đầu quân cho hoàng tử khác rồi, thế cho nên Thái tử không thể không thi hành cải cách Hộ Bộ.
Hôm nay hắn đã hẹn Vương Trung An, lại triệu tập Hộ Bộ thị lang, hai hành động liên tục như vậy là vì muốn xem thử ai là người báo tin. Chẳng qua Thái tử không ngờ rằng sau khi Ngũ hoàng tử biết hắn triệu kiến Hộ Bộ thị lang đã ngang ngược muốn xông vào phòng.
Bây giờ Tạ Tiên Khanh ngẫm lại, đoán là Ngũ hoàng tử muốn “chính mắt” nhìn thấy hắn và Hộ Bộ thị lang ngồi chung một phòng, sau đó lấy nó làm chứng cứ buộc tội tố giác hắn.
Ngũ hoàng tử không thể nào lanh trí và tài cán như vậy, chắc chắn là Phụ hoàng tốt của hắn đã gợi ý cho đối phương cái gì rồi, muốn thanh lọc Hộ Bộ…
Nghĩ vậy, ánh mắt Tạ Tiên Khanh lóe lên lạnh lẽo, hắn đã nghĩ kỹ đối sách rồi. Quay đầu, hắn đảo mắt nhìn quanh phòng, chỉ thấy sau một trận quanh co khúc chiết kia, ấy thế mà Trần Kiểu vẫn nhàn nhã cầm đũa ăn uống như cũ.
Tạ Tiên Khanh:…
Hôm nay Trần Kiểu đa mưu túc trí như vậy, xem như có công, ban đầu hắn định hỏi Trần Kiểu muốn ban thưởng gì. Tiền tài, lợi lộc, người tới bên cạnh hắn đều mong cầu những thứ này.
Trên đời toàn người phàm tục, hắn cũng không thoát ra khỏi sự cám dỗ này.
Có thứ có thể không cần, có vị trí có thể không tranh, nhưng chỉ cần lùi một bước sẽ là vực sâu vạn trượng.
Nghĩ vậy, Thái tử quay đầu, nhìn mây bay ngoài cửa sổ, đôi mắt nặng nề.
Một bên khác.
Mắt thấy Trần Kiểu đuổi theo Thái tử đi mất rồi, mấy vị thần tử khác quay đầu nhìn nhau, lúc này nhủ thầm: “Hầy, cái vị Trần thế tử kia nhìn đâu cũng tốt, nhưng mà thích đóng kịch quá, phiền chết mất.”
“Có một đồng nghiệp như vậy, không biết là may mắn hay bất hạnh nữa.”
Sau sự kiện Ngũ hoàng tử, Trần thế tử chiến một trận đã thành danh, trở thành hồng nhân bên cạnh Thái tử, chẳng những được Thái tử coi trọng mà địa vị trong đảng Thái tử cũng được đề cao.