Trần Kiểu lau mặt, thở dài một tiếng: “Đáng thương cho tổ phụ tổ mẫu ta đã thập cổ lai hi rồi, với tính tình cương trực dũng mãnh của tổ phụ ta, có lẽ sẽ liều mạng một phen, đồng vu quy tận với kẻ thù đó.”
Nói tới đây, những người khác cũng không kịp cười nhạo Trần Kiểu dùng từ thô bỉ. Sau khi bị nàng nhắc nhở, mọi người như dần ngộ ra gì đó, rồi nhớ tới địa vị đặc thù của nàng.
Độc đinh ba đời, là độc đinh duy nhất của nhà họ Trần, là đứa con trai mà Vĩnh An hầu hơn bốn mươi tuổi mới có, là đứa con duy nhất của Di Hòa Quận chúa!
Hầu như gia tộc cổ đại nào cũng có con đàn cháu đống, nhất là quý tộc, rất hiếm nhà nào thanh lưu như nhà họ Trần. Nếu nàng xảy ra bất trắc gì, có lẽ phủ Vĩnh An hầu sẽ liều mạng với kẻ thù mất!
Vĩnh An hầu là văn nhân, thế cho nên mọi người suýt nữa đã quên cách phất lên của phủ Vĩnh An hầu rồi, lão Hầu trước kia từng theo Cao Tổ đi chính chiến khắp thiên hạ. Một vị võ tướng như vậy, không ai biết rõ mối quan hệ của họ sâu rộng bao nhiêu.
Nghĩ vậy, dù Ngũ hoàng tử đang căm phẫn tột cùng cũng phải bình tĩnh lại.
Gã suy nghĩ cẩn thận, Trần Kiểu là cái xương cứng, đúng là rất khó gặm. Nếu ra tay với nàng, không cần biết có thành công hay không nhưng chắc chắn sẽ mất hết mặt mũi…
Huống chi những lời vừa rồi của Thái tử ẩn chứa ý muốn bảo vệ thằng ranh con này. Tuy rằng Tạ Tiên Khanh luôn tỏ ra mình là quân tử phóng khoáng, nhẹ nhàng tựa gió mát trăng thanh, nhưng thật ra mấy huynh đệ bọn họ chẳng ai dám coi thường vị huynh trường trông hiền lành ấm áp này.
Phụ hoàng bất mãn với Thái tử biết là bao nhiêu, nhưng đến nay vẫn chưa thể phế bỏ hắn, có thể thấy thủ đoạn của Thái tử thâm trầm đến cỡ nào, chắc chắn không phải người hiền lành gì.
Gã từng lén chơi thủ đoạn với Thái tử hôm trước, hôm sau chuyện nương gia của trắc phi mình chiếm đoạt gia sản của người dân lập tức bị tấu lên triều đình ngay, cả nhà bị phán xét lưu đầy, nỗi sợ và chật vật ngày đó vẫn còn rõ rành rành trước mắt gã.
Nhớ tới bài học từng nhận được, ánh mắt Ngũ hoàng tử nhìn Thái tử pha lẫn sợ hãi.
Gã nhanh chóng cụp mắt, chắp tay cáo lui với Tạ Tiên Khanh, sau đó vội vàng chuồn mất.
Ngũ hoàng tử căm giận bỏ đi. Trần Kiểu nhìn theo bóng dáng đoàn người họ, khẽ “xì” một tiếng.
Lúc này môn nhân còn lại của Thái tử mới tiến lại gần, mau mồm mau miệng cảm thán: “Trần thế tử à, ngươi vẫn còn quá trẻ con!”
Hộ Bộ thị lang sóng vai đi cùng Trần Kiểu, cảm thán nói: “Trần thế tử, không ngờ rằng ngươi lại có bản lĩnh chọc Ngũ hoàng tử tức tức tới mức đó…”
“Ngũ hoàng tử lòng dạ xảo trá, là người có thù tất báo, hôm nay ngươi đắc tội hắn, sau này ra ngoài nhớ phải cẩn thận chút.”
Bọn họ đã ngứa mắt cái bộ dạng kiêu ngạo vênh váo của Ngũ hoàng tử từ lâu, thân là bào đệ, lại dám vô lễ với Thái tử, còn thường xuyên gây rắc rối cho phe cánh của Thái tử trên triều. Chỉ là bọn họ ngại tuổi tác với địa vị, cho nên chưa bao giờ dám giao tranh chính diện với Ngũ hoàng tử như vừa rồi, lần này Trần Kiểu đã làm được chuyện mà mọi người muốn nhưng không dám làm.
Mọi người sảng khoái trong lòng, cho nên lập tức thấy nàng thuận mắt hơn nhiều.
Nói chung thì da mặt dày một chút cũng không sao.
Trần Kiểu lập tức chắp tay, xã giao khách sáo với vị đồng nghiệp này: “Ôi chao ôi chao, cái này có gì mà khó. Chúng ta đều một lòng vì Thái tử điện hạ, Ngũ hoàng tử sỉ nhục hạ thấp ta cũng không sao, nhưng hắn không tôn kính với Điện hạ, ta không tài nào nhịn được! Nghĩ đến chuyện thanh danh của Thái tử điện hạ bị Ngũ hoàng tử làm ảnh hưởng, vậy còn khó chịu hơn cả kề dao giết ta!”