Hảo huynh đệ, nàng muốn trở thành tâm phúc của Thái tử, đương nhiên phải biết cách dẫm lên gã để thượng vị.
Ngũ hoàng tử cười mỉa một tiếng, đột nhiên nói: “Lời nói và hành động của Trần thế tử quả nhiên không giống bình thường, khiến người khác ấn tượng khắc sâu.”
Nói cách khác, ông đây ghim mày rồi nhé.
Gã nói xong thì lập tức cáo lui với Thái tử đang ngồi trong phòng, sau đó phất tay áo rời đi. Trước khi rời đi vị thị vệ bên cạnh Ngũ hoàng tử còn cười mỉa ôm quyền với Trần Kiểu: “Hôm nay hành động đắc tội, đêm khuya nguy hiểm, sau này Trần thế tử đi lại ở thành Trường An nhớ chú ý an toàn bản thân…”
Hoàng tử của bọn họ không đối phó được Thái tử, chẳng lẽ còn không xử lý được một con chó của đối phương hả? Vừa khéo lấy cái tên Thế tử Vĩnh An hầu này ra khai đao! Để mấy quan viên kia biết đứng về phe Thái tử sẽ có kết cục gì!
Nghe thấy giọng điệu uy hiếp của người này, vẻ mặt của thị vệ bên cạnh Thái tử tràn đây căm hận, định nói gì đó nhưng không ngờ rằng Trần Kiểu giành trước một bước.
Nàng tỏ vẻ không dám tin, che miệng nói to: “Trời ạ! Ý của ngươi là Ngũ hoàng tử là ngươi ra tay ác liệt tàn khốc, sẽ lén trả thù ta hả?”
Ngũ hoàng tử còn chưa đi xa:…
Thị vệ của Ngũ hoàng tử vừa cất lời uy hiếp: …
Thuộc hạ của Thái tử…
Đầu người này làm từ gỗ hả?
Vẻ mặt Trần Kiểu đầy hoảng sợ, đưa tay che miệng, động tác khoa trương quay đầu dò hỏi người bên cạnh: “Chẳng lẽ ta đã đắc tội Ngũ hoàng tử chỗ nào à?”
Những người khác:… Ngươi có đắc tội hắn hay không, chẳng lẽ trong lòng ngươi không tự hiểu rõ hả!
Đúng lúc này, cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên mở ra, Tạ Tiên Khanh bước từ trong ra: “Đương nhiên là không rồi.”
Ánh mắt hắn hờ hững, vẻ mặt điềm tĩnh, đôi mắt nhìn về phía Ngũ hoàng tử: “Chuyện hôm nay chỉ là việc nhỏ, Ngũ hoàng đệ không phải người có thù tất báo, không để bụng hành động của ngươi hôm nay đâu…”
Lời này vừa dứt, sắc mặt những người còn lại hoàn toàn thay đổi, nhất là Ngũ hoàng tử. Trần Kiểu giả vờ thở phào một hơi, còn trong bụng lại nhủ thầm “Hay!”
Không hổ là Thái tử, chỉ dăm ba câu đã gán cho Ngũ hoàng tử cái mũ lòng dạ thâm sâu. Có thù tất báo, chỉ bốn chữ ngắn ngủi thôi, quả thực là đâm ngay chỗ hiểm!
Hạng người có thù tất báo như gã thì sao có thể làm Hoàng đế? Đúng là trò nực cười nhất thiên hạ!
Quả nhiên, Ngũ hoàng tử quay đầu, nghiến răng nghiến lợi rít ra từng chữ: “Hiểu lầm thôi, thuộc hạ tính tình xốc nổi, lắm mồm lắm miệng, Trần thế tử đừng để trong lòng.”
Tên thị vệ vừa rồi lên tiếng đe dọa cũng là người co được giãn được, lập tức cúi đầu quỳ xuống: “Thuộc hạ biết sai, mong Trần thế tử tha thứ!”
Trần Kiểu vơ vịt như không biết gì về trận tranh đấu giữa hai vị hoàng tử, lập tức thở phào một hơi, vỗ ngực: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Dù sao ta là cũng là độc đinh ba đời của phủ Vĩnh An hầu, phụ mẫu ta ngoài bốn mươi tuổi mới có được ta, là gốc rễ duy nhất của nhà họ Trần!”
Những người khác:… Đúng là không biết xấu hổ!
Nghe thấy Trần Kiểu bình tĩnh nói ra mình là gốc rễ của nhà họ Trần, mọi người chết lặng trong lòng.
Nhưng còn Thái tử lại hiểu được sự châm chọc trong giọng điệu của nàng, tâm trạng vốn u ám dần tốt hơn một chút.
Trần Kiểu cứ như không thấy nét mặt khinh thường của mọi người, tiếp tục nói thêm: “Nếu như ta vì đắc tội Ngũ hoàng tử mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó, ví dụ như đi đường bị người ta chụp bao tải hành hung, hay là biến mất giữa dòng nước siết, chắc là cha, nương, tổ phụ, tổ mẫu ta lòng như lửa đốt, nói không chừng trong cơn nóng giận họ còn hiểu nhầm Ngũ hoàng tử là hung thủ đấy…”