Tạ Tiên Khanh từ tốn đi tới trước mặt nàng, cụp mắt, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Trần Kiểu.
Hắn vươn tay, đầu ngón tay lướt nhẹ qua môi nàng, lau đi vụn bánh ngọt: “Trần thế tử sung sướng nhàn nhã quá ta.”
Miệng thì nói được đi leo núi cùng hắn là may mắn tu ba kiếp mới có, nhưng khi có ăn là dứt áo bỏ hắn mà không do dự.
Vừa rồi hắn cố ý nhìn theo nàng, lúc Trần Kiểu sải bước rời đi bóng lưng tiêu sái không một chút lưu luyến, từ đầu đến cuối chẳng thèm ngoái đầu ngó hắn lấy một lần.
So với hắn lúc nào cũng để mắt tới nàng, vì để nàng cảm thấy thoải mái phải tìm cách thu dọn cục diện rối rắm mà nàng gây ra thì hắn đúng là kém cỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây