Sau Khi Làm Đàn Em Của Thái Tử Hắn Liền Bị Ta Bẻ Cong

Chương 27:

Chương Trước Chương Tiếp

Ước chừng là Hộ Bộ đã bị Thái tử khống chế chặt chẽ rồi, cho nên hắn mới không hề sợ người ngoài mách lẻo, trực tiếp trực tiếp triệu kiến Vương Trung An thương thảo việc này.

Cả Công Bộ Hộ Bộ đều nằm dưới quyền khống chế của Thái tử, nhìn là biết ngay quyền lực của Thái tử to lớn cỡ nào.

Chẳng trách cho dù Hoàng đế bất mãn, mấy vị huynh đệ khác như hổ rình mồi, Thái tử điện hạ cứ bình thản như Lã Vọng buông cần, cuối cùng thành công bước lên đại vị.

Bây giờ Trần Kiểu vẫn còn là học trò ở Quốc Tử Giám, chuyện trên triều không cần tới nàng. Nhiều người sẽ dễ để lộ tiếng gió, hơn nữa vì tránh tiết lộ tin tức, trong thư phòng chỉ có Thái tử và những người có liên quan đến chuyện này, cộng thêm hai người Châu Thị lang và Vương Trung An mật đàm.

Trần Kiểu tự giác tránh hiềm nghi, nàng đứng ngẩn người trước cửa thư phòng, trong lòng tự hỏi khi nào có thể tan làm về nhà.

Sau khi Vương Trung An vội vàng rời khỏi phủ Thái tử, chư vị đại nhân khác cũng đã chậm rãi giải tán từ sớm, Châu Thị lang cũng đã rời đi cùng lúc với Vương Trung An.

Trần Kiểu vẫn đứng yên không nhúc nhích trước cửa, đang băn khoăn suy nghĩ bây giờ mình có nên về theo họ luôn hay không. Nhưng nàng lại nghĩ tiếp, bây giờ mà lặng lẽ đi về thì uổng công quá, lãnh đạo cũng có biết nàng đứng chờ ngoài cửa từ nãy tới giờ đâu!

Mọi người đều biết, tăng ca thì phải để cho lãnh đạo nhìn thấy! Trần Kiểu lập tức quyết định chờ Thái tử ra khỏi thư phòng, sau đó nàng chào tạm biệt hắn rồi mới về nhà.

Vì thế Trần Kiểu nhàm chán đứng chờ ở đây, đến tận khi Tạ Tiên Khanh dẫn theo nội thị đi ra khỏi thư phòng, rồi thấy nàng còn ở phủ Thái tử thì nhướng mày: “Sao Trần thế tử còn chưa trở về nhà?”

Trần Kiểu đang chờ đến mức sắp mọc nấm, đã đếm lá cây trên đỉnh đầu được vài lần, nghe thấy lời Thái tử nói lập tức quay đầu lại.

Nàng lấy lại tinh thần, quay mặt lại, vẻ mặt chân thành: “Đúng vậy, tiểu nhân lo lắng điện hạ còn có việc cần dùng tới tiểu nhân, nên muốn chờ điện hạ xử lý công chuyện xong rồi mới về.”

Nếu không có việc gì thì nàng muốn tan làm về nhà ăn cơm trưa!

Trần Kiểu đứng chờ ở phủ Thái tử một lúc lâu, Tạ Tiên Khanh còn tưởng rằng nàng có chuyện muốn tìm mình, nhưng xem ra có vẻ như đối phương đang nôn nóng muốn chuồn êm lắm…

Hắn mới nghĩ tới đây là đã hiểu ngay cái mưu kế cỏn con ấy của Trần Kiểu, không khỏi cười trừ.

Nhớ lại vừa rồi hắn ngồi trong thư phòng hội đàm với Vương thượng thư, nhìn xuyên qua cánh cửa sổ có thể thấy bóng dáng của thiếu niên đứng ngoài thư phòng, lúc thì đứng, lúc thì nhàm chán ngồi xổm, lúc thì giơ tay kéo nhánh cây trên đỉnh đầu, mỗi khi có người đi ngang qua người kia sẽ vội vàng rụt tay về, đứng nghiêm túc…

Tuy rằng chỉ thấy cái bóng thôi nhưng Thái tử lại dễ dàng đoán ra người đang ngó dáo dác kia chính là Trần Kiểu.

Hắn có rất nhiều thuộc hạ, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được kiểu người như Trần Kiểu.

Trần Kiểu tuổi còn trẻ nhưng biết tiến biết lùi, thông minh, lại to gan, dám tranh giành cơ hội trước mấy lão thần, nói nàng là ông cụ non cũng không phải, vì tính tình nàng tươi trẻ, lời nói hành động vẫn chưa hết sự trẻ con.

Tạ Tiên Khanh suy tư, còn Trần Kiểu đứng trước mặt hắn lại trông đợi chờ câu trả lời, chỉ chờ hắn nói không có việc gì là lập tức về nhà ăn cơm.

Hắn ngẩng đầu, mắt hắn in hằn hình ảnh thiếu niên đang ngửa đầu nhìn mình, đôi mắt nàng tròn xoe không chớp, khuôn mặt đẹp đẽ, ánh mắt trong veo.

Đột nhiên Tạ Tiên Khanh nổi lên ý trêu đùa, cố tình nói: “Đúng là có việc cần xử lý…”

Hắn còn chưa nói xong thì thấy Trần Kiểu đang ngập tràn trông mong đến giờ tan làm lập tức ngẩn người, giống như sét đánh giữa trời quang.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)