Gần đây Trần Kiểu bận rộn ganh đua với Vương Thời Cảnh, cảm thấy tài làm văn của mình tiến bộ rất nhiều.
Được con gái tâng bốc một phen, Vĩnh An hầu vuốt râu, dương dương tự đắc: “Đó là đương nhiên. Năm đó cha con là Thám Hoa đấy, là người thi đậu Trạng Nguyên, tài làm thơ viết văn của cha được người người khen ngợi đấy nhé.”
Ông nhìn về phía Trần Kiểu, dưới ánh mắt trông mong của nàng, cảm thán nói: “Tuy rằng gần đây con cũng có chút tiến bộ, nhưng nếu muốn đuổi kịp cha thì có thúc ngựa cũng không kịp.”
Trần Kiểu mong ngóng chờ Vĩnh An hầu khen mình:…?
Quá đáng ghê, rõ ràng là đang tâng bốc nhau, cha không khen nàng thì thôi, mắc gì lại chê bai nàng vậy chứ!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây