Dưới ánh nhìn của mọi người, Trần Kiểu bình tĩnh nói: “Ngọn nguồn lũ lụt nằm ở Hoàng Hà, không phải ở kênh Biện. Nếu muốn giải quyết lũ lụt, cần phải thống trị Hoàng Hà.”
Không thể khen nàng nói cực kỳ tốt được, nhưng với một thiếu niên mười mấy tuổi vẫn còn đang học ở Quốc Tử Giám mà nói, có thể tìm ra căn nguyên của lũ lụt vậy là đủ rồi.
Lúc này, ánh mắt những người khác nhìn về phía nàng đã hơi thay đổi. Ban đầu cứ ngỡ là một tên ăn chơi trác táng, không ngờ rằng cũng không tới mức dốt nát như vậy.
Đến cả Châu Thị lang trước nay luôn bất mãn với Trần Kiểu cũng nhướng mày, cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng còn Thái tử lại cực kỳ bình tĩnh. Từ ngày hôm qua hắn đã nhận được bài văn về trị thủy của Trần Kiểu nộp lên, nội dung bên trong tuy không tính là sâu sắc nhưng cũng có giải thích độc đáo của riêng mình, đáng giá tán thưởng.
Hắn đảo mắt nhìn về phía Châu Thị lang, giọng điệu không nghe ra vui buồn, nói: “Châu Thị lang cảm thấy thế nào?”
Châu Thị lang là quan viên chịu trách nhiệm chính trong lần trị thủy này, tuy rằng tính hơi xấu, miệng hơi thối chút ra thì cũng có tài học riêng của mình.
Y khom người tiến lên, chắp tay nói: “Thần cho rằng mình nên chia dòng sông Hà, khôi phục lại những kiến trúc cũ. Kênh Biện dẫn nước sông Hoàng Hà vào trăm dặm trong đất liền, cứ cách mười dặm lập một điểm ngăn nước, cũng sắp xếp đập nước khống chế lưu lượng. Tạo thành điểm khống chế nước, thông qua đập nước để khống chế tốc độ dòng chảy. Như vậy có thể giải quyết được nhu cầu dẫn nước của kênh Biện, ngoài ra có thể phòng chống lũ lụt.”
Châu Thị lang nói chuyện trật tự rõ ràng, chứng tỏ trong lòng đã sớm có kế hoạch. Thái tử nhướng mày, đứng dậy: “Hay.”
Hắn hỏi: “Xây dựng đập nước, cần mất bao lâu?”
Châu Thị lang ung dung đáp: “Sức người sức của thiếu một thứ cũng không được, nếu cả hai vấn đề này ổn thỏa, chỉ cần một năm là đủ.”
Xây dựng đập nước và phân chia lại đường sông cần rất nhiều sức người và sức của. Bây giờ Thiên tử đã nảy sinh bất mãn với Thái tử, trong triều còn có rất nhiều hoàng tử rình rập Thái tử như hổ rình mồi, Châu Thị lang thuộc đảng Thái tử, y muốn trị thủy nhất định sẽ bị cản trở nhiều, chỉ mỗi một chuyện như cần mấy chục vạn sức lao động đã đủ để những phe cách khác lấy cớ từ chối.
Cho nên đưa ra biện pháp trị thủy chỉ là bắt đầu, kế tiếp phải đấu tranh trên triều thế nào, làm sao để giành được ủng hộ của Hoàng đế lại là một chuyện khác.
“Vấn đề trị thủy này, công lưu ngàn năm.” Đôi mắt Thái tử nặng nề, theo sau cười nhạt, nói: “Châu Thị lang thử sức một lần, trong kinh đã có ta lo lắng.”
Trong lúc Thái tử trò chuyện với Châu Thị lang, Trần Kiểu đứng bên cạnh chăm chú lắng nghe, không phát biểu ý kiến.
Châu Thị lang liếc nhìn nàng, nàng không đoán được y đang nghĩ gì sau đôi mắt đó.
Nếu muốn trị thủy, tiền là phân đoạn rất quan trọng. Thái tử phái môn nhân tới Hộ Bộ triệu kiến Hộ Bộ thượng thư, cũng chính là Vương Trung An, cha của Vương Thời Cảnh.
Về chuyện trị thủy cần bao nhiêu tiền, theo lý thì phải lên triều báo cáo với Hoàng đế, sau đó Hoàng đế dò hỏi người quản lý vật tư ở Hộ Bộ, nhận được chi phí và số dư quốc khố năm nay rồi mới quyết định là có nên phê duyệt hay không.
Nhưng bây giờ Hộ Bộ thượng thư quản lý Hộ Bộ chính là người nhà họ Vương, một cánh tay đắc lực trong đảng Thái tử. Vì tránh cho Hoàng Thượng đổi ý, mấy vị hoàng tử khác nhúng tay cản trở mà môn khách vây cánh của Thái tử quyết định sẽ thương lượng số tiền trước, báo cho Vương Trung An sau, để đến khi lên triều nội ứng ngoại hợp tiện bề sắp đặt.
Những loanh quanh lòng vòng trong này, ban đầu Trần Kiểu còn không rõ, mà sau khi nàng theo Thái tử gặp Vương Trung An đã lập tức đoán ra ngay.