Mượn được cuốn thoại bản yêu quý, Vương Thời Cảnh sực nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, nghe nói Hoài Xuân Lâu sát bên mới ra kịch mới, lát nữa tan học huynh có muốn đi nghe thử không?”
Lại là đọc thoại bản, lại là nghe kịch sau tan học, có thể thấy được cuộc sống hằng ngày của vị tiểu công tử Vương Thời Cảnh phủ Hữu Tướng này nhàn nhã sung sướng tới mức nào.
Cách đây mấy ngày, cuộc sống của Trần Kiểu cũng không khác gì hắn ta lắm, nhưng bây giờ nàng đã gia nhập phe Thái tử, xem như là người bước chân vào xã hội, hôm nay tan học xong nàng phải nhanh chóng về nhà nghiên cứu mấy cuốn sách trị thủy kia, rồi viết một bài văn liên quan để nộp cho Thái tử.
Tục ngữ nói không có so sánh sẽ không có đau thương. Ban đầu Trần Kiểu cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng bây giờ có Vương Thời Cảnh làm đối tượng so sánh, đột nhiên nàng cảm thấy tại sao thể tử hầu phủ như nàng khổ quá vậy chứ.
Cùng là hạng công tử dốt nát ăn chơi trác táng, tại sao nàng lại bị Thái tử bắt đọc sách, còn phải viết cảm tưởng, nhưng Vương Thời Cảnh lại có thể vô lo vô nghĩ tiếp tục ăn chơi chứ.
Trần Kiểu cảm thấy cực kỳ khó chịu, trong lòng lóe lên một suy nghĩ tiểu nhân, bản thân nàng sống không tốt thì người khác đừng hòng sống tốt, Trần Kiểu quyết định sẽ kéo bạn tốt xuống ngựa, sau này thỉnh thoảng sẽ dẫn đối phương đến phủ Thái tử báo danh!
Trần Kiểu liếc mắt nhìn sang, vừa thấy Vương Thời Cảnh đã thấy tức: “Kịch có gì hay mà xem, nếu rảnh rỗi như vậy sao huynh không về nhà đọc thêm viết thêm mấy bài văn đi?”
Vương Thời Cảnh trừng mắt: “Đọc sách!”
Hắn ta nhìn Trần Kiểu với ánh mắt nghi ngờ, đưa tay ướm lên trán nàng: “Đầu óc của huynh hỏng rồi hả?”
Trong mắt người ngoài thì quan hệ của Vương Thời Cảnh với Trần Kiểu có thể dùng bốn chữ hồ bằng cẩu hữu để miêu tả, bọn họ cùng nhau xem thoại bản, cùng nhau bị phạt đứng, cùng nhau dạo tửu lầu… Hai người đều cực kỳ hiểu rõ tính cách đối phương, chưa từng thích đọc sách làm văn.
Nhưng không ngờ bây giờ Trần Kiểu lại trách hắn ta không chăm chỉ học tập, Vương Thời Cảnh bắt đầu thấy nghi ngờ, chẳng lẽ Trần Kiểu bị mấy người ở chỗ Thái tử kích thích tới điên rồi hả.
Trần Kiểu nắm chặt tay hắn ta, khuyên thấm thiết: “Mấy hôm trước thái thú Lư Giang bẩm lên Bệ hạ chuyện kênh Biện bị vỡ đê, sự tình quan trọng, huynh thấy gì ở vấn đề trị thủy?”
Vương Thời Cảnh không thèm nghĩ mà nói ngay: “Ta hả? Ta nhìn bằng mắt?”
Trần Kiểu tức giận đến mức cuốn quyển sách trong tay lại đập mạnh lên bả vai bạn tốt: “Nhìn bằng mắt! Nhìn bằng mắt! Huynh chọc ta đó hả!”
Nàng chọt cuốn sách vào ngực Vương Thời Cảnh, nói từng câu từng chữ: “Huynh một lòng muốn làm đại hiệp lấy của người giàu chia người nghèo, có phải là trong lòng vốn có người dân hay không? Kênh Biện bị vỡ đê, bá tánh trôi giạt khắp nơi, phòng ốc đồng ruộng bị phá hủy, bá tánh trở thành dân chạy nạn!”
Vương tiểu công tử bị nàng chọt tới mức liên tục lùi về sau, co rúm bả vai, không dám tranh luận.
Giọng điệu của Trần Kiểu như hận sắt không thành thép: “Chuyện này nghiêm trọng như vậy, huynh nói có liên quan tới chuyện của huynh không? Trong tim huynh không có ngọn lửa hừng hực sao, chẳng lẽ không cảm thấy có ý thức trách nhiệm chút nào sao?”
Bị Trần Kiểu chỉ trích một hồi, Vương tiểu công tử mới hơn mười lăm tuổi, trái tim hừng hừng mộng tượng võ hiệp lập tức khoanh tay, chột dạ cúi đầu không dám nói lời nào.
Hắn ta thật sự cảm thấy áy náy, chắp tay tạ lỗi: “Trần huynh nói đúng, việc này hẳn là phải nhìn nhận một cách nghiêm túc, ta sai rồi, ta thẹn với tinh thần nghĩa hiệp!”
“Huynh biết sai là tốt.” Trần Kiểu nhẹ giọng, rồi không nhịn được mà cảm thán, tên này dễ lừa ghê.