Vương Thời Cảnh ôm theo một chồng sách, giọng điệu buồn cười, nói: “Hầy, ngươi nói vậy là đúng rồi.”
Hắn ta ôm bả vai Trần Kiểu, cười hì hì nói: “Trần huynh chính là Thế tử Hầu phủ, lại được Thái Tử tín nhiệm, qua lại hay kết giao đều là trọng thần trong triều, thường ngày còn phải thay mặt Điện hạ xử lý công vụ. Chẳng phải là người bận trăm công ngàn việc sao?”
Vương Thời Cảnh đảo mắt qua nét mặt những đệ tử khác, cười như không cười, nói tiếp: “Trần huynh rất có tiền đồ, nếu ai cũng muốn được hắn nhớ mặt, vậy thì hắn còn thời gian đâu mà xử lý chính sự?”
Nghe được lời này, nét mặt các đệ tử xung quanh lập tức biến sắc.
Tuy rằng Vương Thời Cảnh nói chuyện hơi thẳng, nhưng hắn ta nói rất có lý. Trần Kiểu bận rộn, không nhớ được Trần Du Lễ, cũng là chuyện bình thường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây