Nữ nhi vốn là đích nữ hầu phủ, mỗi ngày trôi qua vô lo vô nghĩ, chỉ quan tâm uống trà, trồng hoa, hưởng lạc, nhưng bây giờ nàng lại bận rộn bôn ba vì tương lai của cả nhà. Xưa nay tranh chấp vương quyền phải trải qua biết bao trận gió tanh mưa máu, Trần Kiểu vốn không cần phải đối mặt với những nguy hiểm này.
Trần Kiểu nhìn vẻ phiền muộn lo lắng trên mặt Vĩnh An hầu, sau đó nàng không nói thêm gì nữa.
Thật ra nàng biết cha đang hối hận về chuyện gì, cũng biết cha rất lo lắng về chuyện nàng nữ giả nam trang làm thế tử, sợ hãi quyết định sai lầm ấy sẽ ảnh hưởng tới nàng.
Là phụ mẫu ai mà chẳng như thế, từ khi con chào đời đã phải lo lắng, lo lắng con mình bị ốm, bị thương, lo lắng chuyện học hành, lo lắng tương lai của con, và lo lắng nhất là vì mình mà ảnh hưởng tới cuộc đời con cái.
Vĩnh An hầu là một sĩ phu mang tư tưởng phong kiến cổ hủ, trong mắt ông, nữ tử lấy chồng sinh con mới là con đường bình thường, nhưng vì quyết định của cả nhà đã khiến con gái không thể có cuộc sống bình thường, Vĩnh An hầu cực kỳ tự trách và lo lắng.
Trần Kiểu ngẫm nghĩ, cuối cùng chỉ nói: “Cha à, thật ra bây giờ con cảm thấy rất vui.”
Trước giờ nàng biết rằng muốn cái gì thì phải nỗ lực phấn đấu. Nàng cũng không hối hận vì quyết định của mình.
Vĩnh An hầu nhìn vào đôi mắt trong veo của nữ nhi, đột nhiên thấy hơi chua xót. Ông vội trốn ánh mắt của nữ nhi, khẽ nói: “
Con sống tốt là được.” Ông nói xong thì vội vàng tìm cớ đi mất.
Ra khỏi thư phòng rồi mà Vĩnh An hầu vẫn không quên ló đầu vào cửa sổ dặn dò: “Ranh con, nhớ viết cho nhanh đó! Hôm nay mà không viết cho xong thể nào nương con cũng kiếm chuyện với ta.”
“Được rồi cha, con hứa sẽ chăm chỉ học tập.” Trần Kiểu hứa hẹn.
Chờ Vĩnh An hầu trốn đi mất rồi hút, Trần Kiểu nhìn cửa thư phòng, ánh mắt đầy phức tạp.
Hồi Trần Kiểu còn nhỏ, người mà nàng ghét nhất trong nhà chính là Vĩnh An hầu, mỗi khi ông tới gần nàng đều giả khóc làm cả nhà cuống cuồng cả lên, Vĩnh An hầu thấy vậy thì thức trắng cả đêm.
Không ai biết rằng lúc Trần Kiểu mới sinh ra không lâu, Vĩnh An hầu tự mình chăm sóc nàng, đầu tiên là mỉm cười cầm trống bỏi trêu đùa nữ nhi, sau đó phiền muộn nói: “Họ Trần không người nối nghiệp, nếu con là nam nhi thì tốt quá.”
Bốn bề vắng lặng, những lời này không có bất kỳ ai nghe thấy, từ đó về sau Vĩnh An hầu cũng chưa bao giờ nói với người ngoài, đây là bí mật không ai biết.
Cố tình Trần Kiểu vừa chào đời đã có ký ức, nàng vẫn nhớ rõ rành mạch chuyện này.
Trần Kiểu cũng từng đau lòng, từng oán trách, thậm chí ỷ vào tuổi còn nhỏ mà căm thù Vĩnh An hầu, đến tận sau này lớn lên nàng mới hiểu ra tình yêu Vĩnh An hầu dành cho nàng không thua kém bất kỳ ai, lúc đó nàng mới thay đổi.
Con người quả là sinh vật phức tạp.
Từ nhỏ Vĩnh An hầu đã là người được tiếp thu giáo dục phong kiến, có lẽ sâu trong ông vẫn có suy nghĩ trọng nam khinh nữ, nhưng ông ngưỡng mộ Di Hòa Quận chúa nhiều năm, giữ nghiêm gia phong chưa bao giờ nạp thiếp, với nữ nhi cũng rất yêu thương.
Con người không hoàn mỹ, bản thân không cần phải thù hằn, trách móc nặng nề người thân thiết cùng chung huyết thống.
Thức trắng cả một đêm đọc sách trị thủy, ngày hôm sau Trần Kiểu ôm quầng mắt thâm đen và đôi mắt buồn ngủ sắp díp lại bước vào Quốc Tử Giám.
Đột nhiên Vương Thời Cảnh thò đầu tới, cất giọng thần bí nói: “Cái cuốn [Hiệp Khách Ân Hành Lục] mà hai ta mua mấy ngày hôm trước ấy, huynh còn giữ không? Cuốn của ta bị huynh trưởng tịch thu rồi, huynh cho ta mượn đọc…”
Trần Kiểu đã đọc xong từ lâu nên thoải mái gật đầu, đồng ý cho hắn ta mượn.