Trần Kiểu không biết chuyện xảy ra ở trên triều, thành thật nói: “Nhưng con đọc không hiểu.”
Di Hòa Quận chúa thướt tha lả lướt đi theo phía sau trượng phu, cái quạt tơ vàng trong tay nhẹ nhàng lay động, bà từ tốn tiến lên, liếc mắt nhìn qua cuốn sách, rồi nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cái này thì có khó gì?”
Trần Kiểu ngẩng đầu, ánh mắt sùng bái: “Nương cũng biết trị thủy!”
Trước khi Di Hòa Quận chúa xuất giá đã là tài nữ nổi tiếng Trường An, Trần Kiểu vẫn luôn cho rằng nương nàng chỉ biết thơ từ ca phú, không ngờ rằng còn tinh thông cái này.
Dưới ánh mắt sùng bái của nữ nhi, Di Hòa Quận chúa mặt không đỏ tim không đập: “Không biết.”
Mọi người:…
Di Hòa Quận chúa đập cuốn sách trong tay vào lòng ngực phu quân, giọng điệu dịu nhẹ: “Nhưng cha con biết, để ổng dạy con!”
Vĩnh An hầu ôm sách trong lòng, ngẩn người: “…”
Ông nhớ lại cảnh tượng lúc mình dạy Trần Kiểu viết văn, vội vàng nói: “Ta còn bận nhiều việc trên triều lắm…”
Mọi người đều biết, phụ đạo cho con cái dốt đặc cán mai là chuyện tra tấn cỡ nào, là thứ có giá trị khiêu chiến huyết áp của phụ huynh đáng sợ nhất. Bây giờ Vĩnh An hầu đã năm mươi sáu tuổi rồi, ông già rồi, còn muốn sống lâu thêm vài năm.
Nhưng Di Hòa Quận chúa lại không thèm để ý tới ông, bà nhướng mày, dùng bạo lực để ép buộc ông “lăn” tới thư phòng dạy con làm bài tập.
Nửa canh giờ sau, trong thư phòng.
Trần Kiểu nhìn chồng sách dày cộp trước mặt đến ngơ ra, tự hỏi rốt cuộc là sai ở khúc nào vậy.
Ban đầu nàng chỉ cần xem một cuốn sách mà Thái tử giao thôi, kết quả trong lúc cha của nàng giảng bài lại đề cập tới kiến thức và kinh nghiệm trị thủy khác, không thể không học bù ngay tại chỗ, rồi ông tìm ra rất nhiều cuốn sách có liên quan đến trị thủy khác bắt nàng phải đọc luôn một thể.
Trần Kiểu:…
Vào lúc Trần Kiểu đau khổ nhất, cha nàng đứng bên cạnh cũng thở dài thườn thượt: “Con à, mình đừng có mò mẫm mù quáng làm gì, mau học thuộc cuốn sách này đi, rồi hai chúng ta sẽ được giải thoát!”
Câu nói này xuất phát từ tận đáy lòng Vĩnh An hầu, ông sống từ đó đến giờ chưa gặp đứa nào khó dạy dỗ như nữ nhi của mình, chỉ viết một bài văn về trị thủy, ấy vậy mà nàng đã rặn cả nửa canh giờ rồi!
Đánh không được mắng không xong, chỉ cần nói nặng lời một câu là Di Hòa Quận chúa sẽ dùng quạt xoa ngực, nằm rũ rượi trên ghế, giả vờ bất tỉnh.
Vĩnh An hầu vừa tức vừa mệt, bực tới thổi râu trừng mắt nhưng cũng chỉ dám mắng thầm, căn bản là ông không có gan nói to tiếng trước mặt Di Hòa Quận chúa.
Ông tình nguyện dạy một trăm người ngoài chứ không muốn đứng đây dạy nữ nhi học bài. Tiếc là ông không dạy không được, nếu không dạy thì mấy người trong nhà chỉ cần mỗi người nói một câu thôi đã đủ làm ông tức chết.
Hầy.
Trần Kiểu tập trung đọc sách, thấy cha khi thì bực dọc, khi lại thở ngắn than dài, nàng đột nhiên quay đầu lại, hỏi: “Cha có thấy hối hận khi đầu quân cho Thái tử không?”
Chuyện nàng học dốt đã rành rành bao nhiêu năm rồi, cha nàng riết rồi cũng thành quen, nhưng gần đây ngày nào cũng thở dài thườn thượt, thỉnh thoảng còn tự dưng nổi giận, đến cả nương nàng còn lén nói thầm có khi nào cha nàng tới thời kỳ mãn kinh rồi hay không.
Cha khác thường như vậy, cộng thêm những chuyện xảy ra gần đây, Trần Kiểu chỉ có thể đổ hết chuyện này lên đầu Thái tử mà thôi.
Vĩnh An hầu đút tay trong túi đứng bên cạnh giám sát nàng làm bài tập, nghe vậy sửng sốt. Ông buông quyển sách trên tay xuống, xấu hổ nói: “Ta thấy hơi hối hận thật đó.”
Không phải ông hối hận vì để Trần Kiểu gia nhập phe Thái tử, mà là hối hận lúc trước đồng ý để Trần Kiểu nữ giả nam trang làm thế tử.