Lão hầu gia luống cuống tay chân: “Từ từ! Bình tĩnh bình tĩnh! Chúng ta bàn bạc kỹ hơn đã cháu à!”
Lão hầu gia vội vội vàng vàng giữ chặt Trần Kiểu, tặc lưỡi một tiếng.
Ông cụ cất giọng hận sắt không thành thép, nói: “Cái đứa nhỏ này, cháu quên ta đã nói gì với cháu rồi ư? Ở mấy phủ khác con đàn cháu đống, mấy chục người cãi cọ ồn ào, Hầu phủ chúng ta ba đời đơn truyền, tổng cộng cũng chỉ có mấy độc đinh này thôi.”
“Chẳng khác nào một người trong nhà mình bằng mười mấy người ở nhà khác, mạng đáng giá biết là bao chứ?! Sao cháu lại dễ dàng từ bỏ tánh mạng của mình như vậy được?!”
Lão hầu gia là cáo già thành tinh, nhét tay trong ống tay áo, nói như mấy ông đạo sĩ bày quán lừa đảo ven đường: “Lúc nào nên hèn thì phải hèn, so với mạng, mấy cái khác đều không thấm vào đâu!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây