Trần Kiểu được thái giám bên cạnh Thái tử đích thân đưa ra cửa, với thần tử mà nói đây được xem như là ân điển lớn lao. Xưa nay có câu, trước cửa Tể tướng là quan thất phẩm, huống chi là người hầu cận bên cạnh Trữ quân, không chỉ có người bên gối mới có thể thổi gió bên tai, những người kề cận như thái giám chỉ cần lựa lúc quan trọng mà thổi một hai câu bên tai là đã ảnh hưởng lớn tới phán đoán rồi.
Chờ sau này Thái tử đăng cơ thành Thiên tử, người hầu cận bên cạnh hắn sẽ có thân phận rất cao, thậm chí còn có thể ghi danh sử sách, thái giám Ngụy Trung Hiền, Tô Bồi Thịnh cũng được ghi danh như thế.
Cho nên Trần Kiểu cũng không dám khinh thường vị nội thị luôn theo kè kè bên cạnh Thái tử này, cả đường đi cứ nói nói cười cười tỏ vẻ cảm kích.
Nhưng vừa ra khỏi phủ Thái tử, nụ cười trên mặt Trần Kiểu lập tức biến mất.
Trời đất quỷ thần ơi, nàng cứ nghĩ sau khi đi làm rồi không cần phải học nữa, nhưng giờ thì hay rồi, hình như vị lãnh đạo mới này không hài lòng về trình độ văn hóa của nàng thì phải.
Trong lúc nhất thời Trần Kiểu không nghĩ ra được cách nào hay, dù sao cũng đâu thể vì để đón ý nói hùa với cấp trên mà nàng quyết chí đi thi cử nhân được.
Dựa vào ý của Thái tử hôm nay, có vẻ như sau này đối phương còn sẽ khảo hạch lại những tâm đắc của nàng sau khi đọc sách nữa kìa, cho nên quyển sách này nhất định phải đọc thật nghiêm túc.
Về đến nhà, Trần Kiểu rầu rĩ đi đến thư phòng, lấy cuốn [Trị Thủy Sách Luận] ra, chán nản lật vài tờ, không đọc thì không sao, chứ Trần Kiểu vừa nhìn một cái là thấy đầu mình to oành.
Mỗi chữ trên sách nàng đều biết cả cả, nhưng khi tụi nó đứng chung với nhau nàng có lại cảm giác như người lạ chưa từng quen, sửa đê trị thủy là việc của Công bộ, kiếp trước Trần Kiểu là sinh viên khối xã hội, kiếp này cũng chỉ lo nghiên cứu nên viết văn chương thế nào, nói thật thì nàng không hề có năng khiếu gì về môn khoa học tự nhiên.
Nàng nằm nhoài ra bàn, gãi đầu.
Không phải Trần Kiểu không muốn làm ra chuyện kinh hãi thế tục để lưu danh sử sách, mà không biết thế giới giả tưởng này là triều đại nào mà khoai tây, khoai lang đều có đủ, có cả thuật làm giấy, thuật in ấn cũng có, thế cho nên dù Trần Kiểu có muốn đưa ra những phát minh gây kinh ngạc người đời thì cũng không có đất mà diễn!
Trần Kiểu nhìn quyển sách trên tay, ngẩng đầu thở dài!
Nếu biết sớm mình xuyên không đến đây, biết thế nàng sẽ học vài công thức phòng hờ, thành phần xi măng gì đó? Mấy vai chính xuyên không ở các tiểu thuyết khác tạo thủy tinh với thuốc nổ, vừa tạo là chính xác ngay, nhưng khổ nỗi Trần Kiểu nàng là sinh viên khoa Văn!
Nàng xuyên không, chứ không phải đổi cái đầu khác!
Vào lúc Trần Kiểu đang nghi ngờ cuộc đời, cửa thư phòng bất ngờ bị đẩy ra, Vĩnh An hầu vọt vào bên trong, giật lấy cuốn sách trên tay Trần Kiểu, quay đầu lại nói với giọng đầy tự tin: “Không ai trông chừng là con lại bắt đầu đọc mấy cuốn tào lao này rồi!”
“Hả? [Trị Thủy Sách Luận]” Vĩnh An hầu không tin nên lật hai trang xem thử, kích động đến mức không thốt nên lời: “Không ngờ cũng có lúc con không đọc thoại bản đó?”
Trần Kiểu không thích đọc sách, nàng hay đọc trộm thoại bản trong thư phòng, Vĩnh An hầu đã bắt quả tang mãi thành quen, không ngờ lần này nữ nhi đã thông suốt!
“Hầy.” Trần Kiểu buông tiếng thở dài, nói: “Cha à, nhẹ tay một chút, đây là sách Thái tử đưa con đó, nói là con viết một bài văn liên quan đến trị thủy.”
Vĩnh An hầu là người đa mưu túc trí, vuốt chòm râu: “Không phải chuyện xấu.”
Hôm nay thái thú Lư Giang bẩm lên Bệ hạ chuyện vỡ đê, chuyện này giao cho Châu Thị lang của Hộ Bộ phụ trách. Châu Thị lang là vây cánh của Thái tử, nói vậy những người khác cũng sẽ thảo luận bày mưu tính kế xem nên tiến hành trị thủy thế nào. Nếu lần này Trần Kiểu đưa ra đề xuất có giá trị, chắc chắn địa vị trong đảng Thái tử cũng theo đó mà nâng lên không ít.