Trong lòng Thái tử đã có suy tính riêng, sau đó hắn lại tùy ý nói thêm vài câu với Trần Kiểu, rồi chuẩn bị kết thúc buổi nói chuyện hôm nay.
Đến tận lúc này, hắn cụp mắt nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, mới phát hiện ra hình như vị Trần thế tử này có vóc dáng nhỏ nhắn đến lạ thường. Người này chỉ đứng tới bả vai hắn, vóc dáng gầy gò, da thịt nõn nà, chóp mũi nhỏ xinh, còn đôi mắt lại rất to, ánh mắt trong veo, trông nhỏ hơn những người bằng tuổi rất nhiều.
Hai người ngồi gần nhau, lúc này Tạ Tiên Khanh mới phát hiện ra dường như trong phòng thoang thoảng mùi hương hoa quế, mà nơi tỏa ra chính là Trần Kiểu trước mặt.
Bẩm sinh hắn đã mẫn cảm với mùi hương, bởi vậy những người theo hầu cạnh hắn đều không được huân hương, càng không dám đeo túi thơm bên người. Nhớ tới Trần Kiểu vừa mới tiếp cận mình, có lẽ không biết quy tắc ngầm này.
Nét mặt Tạ Tiên Khanh thoáng hiện lên vẻ xa cách, thờ ơ hỏi: “Trần thế tử đeo túi thơm à?”
Trần Kiểu còn đang thấp thỏm lo có khi nào Thái tử sẽ khảo bài mình hay không, nghe vậy thì khó hiểu nói: “Đâu có.”
Thấy Thái tử vẫn nhíu mày không tin như trước, nàng nóng nảy, giơ tay vung ống tay áo của mình: “Không có thật mà, nam nhân như ta sao thèm dùng hương giống như nữ tử chứ!”
Tạ Tiên Khanh thấy vẻ nàng dùng khuôn mặt non nớt kia để cố tình học theo người lớn nói mình là nam nhân, chút xa cách vừa nảy sinh trong lòng lập tức hóa thành buồn cười.
Rồi hắn lại nghĩ tiếp, đoán chừng Trần Kiểu vẫn còn trẻ con, lén đeo túi thơm sau đó bị hắn hỏi thì mất mặt không chịu thừa nhận. Cho nên hắn không đề cập tới nữa, bỏ qua chuyện này.
Tạ Tiên Khanh thấy Trần Kiểu tuổi còn trẻ, tính cách hoạt bát thì không nhịn nói một câu: “ Trần thế tử còn theo học ở Quốc Tử Giám, nếu bình thường rảnh rỗi thì đọc thêm ít sách đi.”
[Luận Ngữ] là quyển sách cực kỳ cơ bản rồi, sau khi Trần Kiểu suy nghĩ cặn kẽ mới thốt lên tên quyển sách này, đoán chừng là không thích đọc sách.
Nhớ tới vẻ bất mãn của những môn khách khác với Trần Kiểu, cộng thêm mấy lần bọn họ bị Trần Kiểu đánh đến trở tay không kịp, mấy ngày nữa chờ bọn họ phát hiện ra chắc chắn sẽ lôi khuyết điểm của Trần Kiểu ra để kiếm chuyện.
Lúc này tâm trạng Tạ Tiên Khanh không tệ cho nên khá là có thiện cảm với vị Trần thế tử này, để tránh sau này đối phương bị mất mặt, hắn lơ đễnh nhắc nhở vài câu.
Trần Kiểu còn khá ngây thơ với mấy thứ quanh co lòng vòng này, không hiểu tại sao Thái tử bất ngờ quan tâm đến việc học của mình. Có điều lãnh đạo nói chuyện, nàng nhất định phải nghe theo.
Nàng nhanh chóng đảo mắt, rồi đồng ý ngay: “Thái tử yên tâm, sau khi ta về nhà nhất định sẽ buộc tóc lên xà nhà! Nỗ lực học tập, không cô phụ chờ mong của Thái tử!”
Tạ Tiên Khanh cười, gật đầu tán dương: “Hay, Trần thế tử có chí tiến thủ. Chỗ ta có cuốn [Trị Thủy Sách Luận], ngươi mang về mà đọc, rảnh rỗi thì viết một bài văn liên quan đến trị thủy nộp cho ta, chờ một thời gian nữa ta sẽ hỏi về cảm nghĩ của ngươi.”
Nụ cười trên mặt Trần Kiểu tắt ngóm: …Cái này có khác nào bảo nàng viết cảm tưởng đâu?
Không phải chứ, nàng chỉ thuận miệng hứa lèo cho vui thôi mà, sao lại đột nhiên ra bài tập cho nàng vậy chứ!
Thấy nụ cười trên mặt Trần Kiểu biến mất, vẻ mặt từ mờ mịt dần trở nên khiếp sợ, ban đầu Tạ Tiên Khanh chỉ muốn chọc nàng cho vui, giờ phút này không nhịn được mà muốn cười.
Hắn phát hiện vị Trần thế tử này đúng là dở hơi thật, bản thân chỉ mới quen đối phương mấy ngày mà khoảng thời gian vui vẻ còn nhiều hơn mấy tháng qua cộng lại.
Tạ Tiên Khanh nhìn về phía Trần Kiểu đang ngơ ngác, mỉm cười ủng hộ nói: “Trần thế tử nhớ cố gắng nhá.”