Mà sách lược của Trần Kiểu cũng không sai, Thái tử trăm công ngàn việc, làm sao nhớ rõ tiểu thế tử mới đến nhờ cậy mình mấy ngày trước, bây giờ khi thấy đám thuộc hạ tức giận bất bình, hắn lập tức chú ý đến thái độ bình tĩnh của Trần Kiểu.
Tạ Tiên Khanh thân là Thái tử, thuộc hạ lục đục với nhau thế nào, mặt đi mày lại ra sao hắn nhìn thấy rõ hết. Trông hắn điềm đạm như ngọc nhưng thật ra tính tình rất lạnh nhạt, là người có chính kiến, không thích cấp dưới lấy lòng nịnh hót.
Nhưng Trần Kiểu có vẻ ngoài đáng yêu, cách lấy lòng lại lưu loát như nước chảy thành sông, thật sự không thể chán ghét nổi. Ngược lại còn khiến hắn cảm thấy tính tình thiếu niên này hồn nhiên, không giả vờ giả vịt.
Tạ Tiên Khanh khẽ cong môi, nhàn nhã cầm lấy chung trà, hờ hững nhấp một ngụm, không có ý định nhúng tay vào tranh đấu của thần tử.
Không ngờ trong đảng Thái tử lại có một người thiếu kiên nhẫn đến vậy, Châu Thị lang thấy Trần Kiểu ăn vạ bên người Thái tử như thế thì khẽ cười nhạo một tiếng, dẫn đầu nói: “Nhìn chỗ đứng của Trần thế tử hôm nay, chẳng lẽ lại muốn châm trà cho Thái tử nữa à?”
Vào hôm ra mắt Thái tử ở phủ Hữu tướng, hôm nay đã là lần thứ hai Châu Thị lang kiếm chuyện với Trần Kiểu, nàng không nhịn được mà liếc mắt đánh giá đối phương.
Châu Thị lang môi mỏng mày dài, làn da trắng ngần, tướng mạo tuấn tú, nhưng lại là nhân vật cay nghiệt có tiếng ở Trường An. Ba năm trước y đậu Bảng Nhãn, bây giờ đang nhậm chức Thị lang Công bộ.
Khoa cử năm ấy, tài văn chương của Châu Thị lang sánh ngang Trạng Nguyên, nhan sắc như Tống Ngọc, chính là ứng cử viên Thám Hoa lang trong lòng mọi người. Nhưng lúc người này biện hộ trước ngự tiền lại có những lời lẽ khác người, tính tình không được lòng Thánh Thượng, cho nên ngài chèn ép thứ hạng của y, rớt xuống thành Bảng Nhãn.
Châu Thị lang nhậm chức nhiều năm, tính tình sắc bén vẫn chưa bị mài mòn.
Trong mắt y không chứa được một hạt cát, ghét nhất là mấy tên vô học ăn chơi trác táng như Trần Kiểu, lần nào gặp là mở miệng châm chọc lần đó, lần trước ở phủ Thừa tướng, y cũng là người đầu tiên ngáng chân Trần Kiểu.
Đôi mắt đào hoa của y liếc qua Trần Kiểu, môi mỏng cong lên, cố tình chế nhạo: “Trong phủ Hữu tướng, Trần thế tử nói năng thành khẩn, sao giờ lại im lặng rồi?”
Trần Kiểu âm thầm nhớ mặt vị đồng nghiệp này, nét mặt không chút hoang mang nói: “Nơi này chính là phủ Thái tử điện hạ, lại còn trước mặt chư vị đại nhân, cần gì tới ta phải lo lắng hầu hạ không chu toàn.”
Nàng vừa nói vừa lắc đầu: “Huống chi đừng nói chỉ là thử độ ấm, nếu như có thể, ta còn muốn tự mình thử độc thay Thái tử! Nếu thật sự có khuất tất gì trong đây, ta bị độc chết cũng không sao, nhưng thân thể Thái tử như vàng như ngọc…”
Đương nhiên, thử độc là không thể nào rồi, Trần Kiểu chỉ muốn tranh công, chứ không có ý định bán mạng. Dù sao bên cạnh Thái tử có rất nhiều thái giám thử độc, cần gì tới nàng chứ. Nàng tự tâng bốc mình mấy câu, dù sao cũng chẳng mất tiền.
Trần Kiểu dõng dạc hùng hồn, vẻ mặt chân thành, giọng điệu chính trực, đôi mắt hạnh toát lên vẻ kiên định, cho dù mọi người muốn nói gì thì lúc này đều không nói nên lời. Dù sao cũng đâu thể nói nàng sai được, chẳng lẽ thân thể Thái tử không quý tựa vàng tựa ngọc à?
Mọi người nghiến răng nghiến lợi, mắng thầm trong bụng: Sao cái tên này không biết xấu hổ dữ vậy!!
Nhưng chuyện này đã nằm trong dự đoán của Tạ Tiên Khanh, dựa vào kinh nghiệm lần trước, lần này lúc Trần Kiểu nói chuyện hắn nhanh tay thả tách trà xuống, nếu không sợ bị tên dở hơi này chọc cười đến mức sặc trà.