Nếu vậy mỗi tuần nàng sẽ có ba ngày nghỉ cố định! Thân là “nô lệ tư bản” mới bước chân vào xã hội, Trần Kiểu rất hài lòng với đãi ngộ công việc của mình.
Trần Kiểu nhàn nhã đi tới phủ Thái tử, sau khi nhờ tên hầu gác cổng thông báo thì nàng dừng bước, chỉnh sửa nếp gấp trên ống tay áo, sau đó mới từ tốn bước vào.
Hôm nay Trần Kiểu để kiểu búi nửa đầu, trên đầu có cài một cây trâm ngọc, mặc bộ đồ màu đỏ, trên ống tay áo dùng chỉ vàng thêu Tì Hưu phú quý. Da thịt nàng nõn nà, bộ đồ màu đỏ càng và làn da trắng nõn càng phụ trợ thêm cho khuôn mặt môi hồng răng trắng của nàng, mỗi khi cười rộ lên luôn khiến người khác thích đến gần.
“Hôm nay thế tử đến sớm vậy?”
Lúc Trần Kiểu theo gã sai vặt đi vào thì Thái tử đang thảo luận chuyện cải cách trong Hộ bộ mấy ngày gần đây với thuộc hạ, bầu không khí cũng khá nhẹ nhàng.
Trần Kiểu đi vào nhanh như chớp, sau đó nhẹ nhàng luồn lách trong đám người như con cá chạch, cuối cùng chui đến vị trí bên tay trái của Thái tử, rồi bắt đầu đứng yên bất động như lão tăng ngồi thiền.
Có người nhịn không được liếc mắt nhìn nàng, sau khi thấy lại là thằng ranh Trần Kiểu thì lập tức cạn lời. Hắn ta dùng ánh mắt ra hiệu “Ranh con này đúng là mặt dày!”
Tuy không nói rõ nhưng trong đảng Thái tử cũng có quy tắc bất thành văn.
Sau khi mọi người gia nhập đoàn thể đảng Thái tử tốt nhất phải thăng chức theo tuần tự, chậm rãi hòa nhập vào đoàn thể đảng Thái tử, kiêng kị nhất chính là vừa vào đã cặp kè bên cạnh Thái tử, che mất ánh sáng của người xưa. Làm như vậy có ý lấy lòng quá rõ ràng, chẳng những làm mình mất đi khí khái, còn có khả năng khiến Thái tử không thích.
Những năm gần đây, người trong đảng Thái tử hầu như đều tuân theo quy tắc này. Nhưng gần đây lại nhảy ra thằng nhãi Trần Kiểu, cái tên này đúng là thích phá đội hình!
Chẳng những ưa nịnh nọt, lại còn vừa gia nhập đã giành mất vị trí bên cạnh Thái tử.
Trước mặt Thái tử, mọi người đều cần sĩ diện, cho nên không ai dám chỉ thẳng vào mặt Trần Kiểu mắng thô tục như “Chúa nịnh đầm” cả.
Mọi người chỉ dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn chằm chằm Trần Kiểu, hy vọng nàng tự giác lùi bước, về lại chỗ mà người mới như nàng nên đứng, cũng chính là cuối hàng.
Trần Kiểu không đui, đương nhiên nhìn thấy ánh mắt của mấy người này, cũng hiểu rõ ý của họ. Nhưng nàng vẫn đứng yên ở đó, chỉ lo giành chỗ cạnh Thái tử nhất, vờ như không phát hiện ra.
Nhóm người này cần mặt mũi, chứ nàng có cần đâu!
Nàng là người vào muộn nhất, nếu ngoan ngoãn chờ có lý lịch rồi mới ra mặt, nói không chừng tới khi Thái tử đăng cơ còn chẳng nhớ nàng là ai ấy chứ, càng đừng nói tới ước mơ trở thành cận thần của Thiên tử.
Cho nên Trần Kiểu nhất định phải làm ra chuyện gì khiến Thái tử nhớ tới, đám người này dù ghen ghét với nàng thì có ích gì, chỉ cần Thái tử thích nàng là được.
Vì thăng chức tăng lương, trở thành tiểu đệ hợp ý Thái tử nhất, Trần Kiểu quyết giả ngu!
Nàng giả vờ không biết, đứng ngây như phỗng bên cạnh Thái tử, nhìn trời nhìn đất nhìn không khí, vẻ mặt tự tại nhàn nhã, chỉ thiếu điều huýt sáo cho vui.
Những người khác thấy Trần Kiểu dầu muối không ăn thì tức muốn bật ngửa: Xì, da mặt dày ghê!
Từ xưa văn nhân luôn là người cần thể diện nhất, nhóm người này có thể vờn quanh bên người Thái tử, một là người có xuất thân cao quý hai là có tài học hơn người, bọn họ tự hào vì thân phận và kiến thức của mình, đương nhiên sẽ không làm ra trò chỉ thẳng mặt Trần Kiểu mắng nàng là người không biết xấu hổ nịnh bợ cấp trên.