Bên cạnh Thiên tử ngoại trừ những trung thần học rộng hiểu nhiều nhằm giám sát hắn giữ vững cách hành sử của bậc Quân vương ra, còn sẽ có sủng thần phụ trách chia vui giải sầu với Thánh thượng.
Đừng nói Thiên tử thì nhất định phải cẩn trọng sửa tấu chương, thức khuya dậy sớm làm bậc Thánh hiền, không được ăn nhậu chơi bời, đó là thần tiên không có dục vọng, chứ không phải Thiên tử quyền cao chức trọng.
Trước kia Cao Tổ thích vây săn, chỉ khu vực săn bắn thôi đã cho tu sửa sáu bảy nơi, có quân thần can gián như vậy là quá lãng phí, ảnh hưởng xấu tới nền nông nghiệp.
Cao Tổ chỉ trả lời lại một câu: “Ngươi làm thần tử, thích gì có đó, ta thân là Thiên tử tại sao lại không thể? Chẳng lẽ ta còn không bằng ngươi?”
Tuy rằng Cao Tổ trả lời thẳng thừng như vậy nhưng ngẫm lại cũng đúng phết. Hoàng đế cũng có dục vọng riêng của mình, cũng có vui buồn giận dữ, cũng muốn hưởng lạc. Mỗi một triều đại, cơ bản sẽ có một cận thận có quan hệ cực kỳ thân cận với Hoàng đế, chính là sủng thần của Hoàng đế.
Có vài chính sách Hoàng đế không thể tự mình đưa ra hoặc phản đối, cần phải có cận thần thay hắn đấu tranh trên triều, có vài thần tử Hoàng đế ghét ra mặt nhưng không tiện chửi, cũng cần cận thần giúp đỡ chửi thay.
Mà Trần Kiểu quyết định sẽ phấn đấu trở thành sủng thần kia.
Trần Kiểu tin tưởng những thành viên trong phe Thái tử không phải người ngu ngốc. Tuy rằng hôm nay bọn họ có ý kiến với nàng, nhưng thời gian càng lâu họ sẽ thấy rõ, thật ra nàng với họ không hề có bất kỳ xung đột nào. Nhờ có nàng gia nhập sẽ giúp phe Thái tử có thêm sự ủng hộ của phủ Vĩnh An hầu, tỷ lệ Thái tử đăng cơ thành công sẽ cao hơn vài phần.
Nghĩ vậy, Trần Kiểu khẽ cười.
Hôm nay nàng cố tình thử, giành cơ hội châm trà cho Thái tử đã khiến những người khác bất mãn. Nhưng Thái tử lại không trách cứ nàng nhằm ra mặt giúp các cựu thần, điều này chứng minh cái gì?
Chứng minh Thái tử không ngại chuyện này, cũng không đặc biệt thiên vị mưu sĩ nào, bản thân nàng vẫn còn cơ hội. Cũng chứng minh Thái tử là người hiểu lý lẽ, không phải kiểu ưa nâng cao đạp thấp, giúp đỡ “ma cũ” bắt nạt “ma mới“. Với Trần Kiểu mà nói, đây là một tin tức cực kỳ tốt.
Sự tự tin trong Trần Kiểu tăng vọt, cận thần của Thiên tử tương lai, nhất định phải là nàng!
Lúc này, cả nhà có lẽ chỉ có mình lão Hầu là hiểu ngụ ý của Trần Kiểu. Ánh mắt ông cụ sắc bén như ưng, vuốt chòm râu, bỗng nhiên cười to thành tiếng, quát: “Giỏi!”
Ông cụ nói: “Kiểu nhi, mọi người đã xem thường cháu rồi.”
Vĩnh An hầu có tài văn chương xuất chúng, có quyền cao chức trọng, tính tình ngay thẳng không hiểu những khúc chiết trong quan trường. Cả nhà chỉ có mình Kiểu nhi là giống ông cụ nhất.
Nàng còn trẻ mà tâm chí đã kiên định, co được dãn được, nhìn rõ bản chất, chỉ cần có thời gian nàng nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn!
Có được tôn nữ như vậy, chính là may mắn của phủ Vĩnh An hầu!
Gặp gỡ Thái tử, thành công gia nhập đảng phái Thái tử, cuộc đời Trần Kiểu đã có thay đổi rõ rệt.
Trước kia hết giờ học ở Quốc Tử Giám thì sẽ là thời gian tự do của nàng, muốn đi chơi bên ngoài hay về nhà trêu mèo chọc chó đều tùy ý. Nhưng bây giờ nàng đã trở thành người có lý tưởng có mục tiêu, đương nhiên không thể lười nhác như xưa nữa. Sau khi tan học ở Từ Quốc Tử, Trần Kiểu sẽ đến phủ Thái tử báo danh.
Phần lớn người trong đảng Thái tử đều có chức quan trên triều, bình thường cũng bận rộn công việc riêng, không thể đi tới phủ Thái tử mỗi ngày.
Nhưng Trần Kiểu đã quyết định làm sủng thần tương lai của Thiên tử, bây giờ phải nỗ lực tăng điểm thiện cảm với cấp trên.
Nàng tự đặt ra mục tiêu cho mình, dù mưa gió cũng không cản được bước nàng, một tuần đến phủ Thái tử ba, bốn lần để lấy lòng cấp trên, hai ngày còn lại cho bản thân nghỉ ngơi, chủ nhật xem tình hình rồi tính.