Trần Kiểu vừa đóng vai người tốt trong suy nghĩ của mình, vừa phí hoài ngày tháng ở Quốc Tử Giám. Mà tình hình trong phủ Thái tử lại không nhẹ nhàng như thế.
“Châu Thị lang có công trị thủy, loại sổ con này, các ngươi cũng có can đảm trình lên sao?” Tạ Tiên Khanh ngồi phía trên cao, ánh mắt thờ ơ liếc qua những người bên dưới.
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động. Mấy vị đại thần phía dưới hứng chịu lửa giận trực diện, nơm nớp lo sợ không dám lên tiếng.
Vị trí Biện Châu rất độc đáo, buôn bán giao thương tấp nập, thu nhập từ thuế mỗi năm đều xếp hạng đầu cả đước. Tuy rằng đã liên tục cấm thu thuế sớm nhưng tình hình kinh tế ở những địa phương khác nhau sẽ có điểm khác nhau, đôi khi quốc khố cũng cần phải có nguồn bạc quay vòng, cho nên mấy chuyện như thu thuế sớm vẫn chưa hoàn toàn bị ngăn chặn, mà Hoàng đế cũng coi như mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này.
Nhưng mà lần này bởi vì Châu Thị lang đi Biện Châu thống trị lũ lụt, cần tiêu tốn mấy chục vạn bạc trắng, đến khi điều động tài chính địa phương mới phát hiện Tiết độ sứ tiền nhiệm vì muốn bổ sung khoản thiếu hụt trong quốc khố, đã to gan làm càn thu sớm tám năm tiền thuế của mấy chục thân hào địa phương. Bây giờ ông ta bị điều đi nơi khác, đã vỗ mông chạy lấy người, mấy chục người này thấy tình thế không ổn, dứt khoát hợp tác với nhau báo quan.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây